Chương
“Đương nhiên” Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Ngụy Na có chút tự hào, với gia thế của mình cô ta có đủ tiền để mua bản giới hạn của Chanel: “Có những người cả đời này chỉ có thể mặc đồ chợ không có mác”
Lương Tiểu Ý cười, đến lúc này vẫn chưa tức giận, vẫn chưa tự tỉ… Đó là thành quả cô rèn luyện suốt năm năm qua.
“Bây giờ đi kiểm tra camera, nếu thật sự là tôi đâm vào cô, dù váy của cô có bị hỏng hay không, tôi cũng sẽ đền cho cô”
Lương Tiểu Ý rất lý trí nhìn Ngụy Na.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Lương Tiểu Ý, không biết tại sao, Ngụy Na thấy tim mình đập nhanh. Ngay sau đó, đối mặt với cảm giác bị lấn át lần thứ hai, Ngụy Na không thoải mái chút nào.
Cô ta “hừ” một tiếng. “Cô đền nổi không? Sợ rằng cô có bán thân đi cũng không đền nổi” Khóe miệng Ngụy Na nhếch lên, Lương Tiểu Ý liếc nhìn Ngụy Na tự cao tự đại, lãnh đạm nói: “Hàng nhái thì tôi vẫn có thể đền được”
Lời vứt nói ra, xung quanh bắt đầu ồ lên xôn xao.
“Không phải chứ! Đó là Ngụy Na con gái cưng của nhà họ Ngụy đúng không?” Trong đám đông vang lên tiếng thảo luận.
“Hàng nhái? Bộ đồ trên người Ngụy Na là hàng nhái?” Một giọng nói của phụ nữ vang lên trong đám đông, một giọng khác đáp lại: “Không phải chứ?”
Mọi người bàn bạc xôn xao, còn náo nhiệt hơn cả lúc Lương Tiểu Ý bị sỉ nhục.
Đối với Lương Tiểu Ý, bọn họ dùng tư thế cao thượng xem náo nhiệt, có thể khoanh tay đứng nhìn, từ trên cao nhìn Lương Tiểu Ý người sống trong “tầng lớp thấp nhất của xã hội”.
Còn đối với Ngụy Na, thân phận ngang nhau, vì thế có thể bàn bạc xôn xao.
Mặt của Ngụy Na bỗng nhiên đỏ bừng, vểnh tai nghe những lời bàn luận của mọi người xung quanh.
Đôi mắt lướt nhìn khuôn mặt của mọi người, sau đó nhìn chằm chằm Lương Tiểu Ý. Cô ta phân nộ cắn chặt răng nhìn Lương Tiểu Ý, chính là người phụ nữ đê tiện trước mắt khiến cô ta mất mặt.
Hôm nay cô ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho con hàng nghèo khổ này!
“Quản lý Trương! Anh còn ngẩn người ra đó làm gì? Không nhìn thấy người phụ nữ không nên xuất hiện ở đây đang sỉ nhục khách hàng vip của khách sạn sao?” Ngụy Na chĩa mũi nhọn vào quản lý khách sạn Trương Tuyền: “Quản lý Trương, quý khách sạn người nào cũng cho vào, vậy những người có thân phận như chúng tôi tại sao phải bỏ ra chi phí đắt đỏ lựa chọn khách sạn của các anh chứ? Dù sao loại phụ nữ như thế này các anh cũng cho vào”
Nói xong, Ngụy Na nhìn mọi người xung quanh, nói: “Mọi người nghe tôi nói, nếu khách sạn đến loại phụ nữ như thế này cũng cho vào thì những người có thân phận có địa vị như chúng ta ở cùng một khách sạn với loại người này, khách sạn coi chúng ta là loại người như thế nào chứ? Chẳng phải giống người phụ nữ xuất thân không sạch sẽ này sao?”
Câu nói này có sức sát thương rất lớn, Ngụy Na vừa nói xong, trong đám đông lập tức có một người phụ nữ bước ra, “Quản lý Trương, cô Ngụy có lẽ nói không dễ nghe cho lắm nhưng đều là sự thật. Nếu khách sạn không nói một câu công bằng với chúng tôi, vậy sau này chúng tôi sẽ không chọn khách sạn này nữa. Chúng tôi không muốn bị người phụ nữ này bôi xấu”
Trương Tuyền nhìn người phụ nữ vừa đứng ra là Lí Thù Vũ cô chủ của Giải trí Quang Hòa, một lúc chọc giận hai cô chủ, trán Trương Tuyền lấm tấm mồ hôi, anh ta có thân phận gì, trong gia đình bình thường vẫn được coi là một người, nhưng đặt trong thế giới của người giàu có, anh ta chẳng đáng để người khác liếc nhìn.
Hung dữ trừng mắt với Lương Tiểu Ý, Trương Tuyền hận không thể kêu bảo vệ lôi cô gái hộp đêm không biết từ đâu đến ra khỏi khách sạn.
Chút nữa nhất định phải kiểm tra xem người phụ nữ này rốt cuộc là đi vào kiểu gì.
Không chịu được… Người phụ nữ ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội, dựa vào việc bán thân kiếm sống nhưng lại không biết nhìn người.