Chương
Lương Tiểu Ý không dám chớp mắt, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt… Wtf? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cằm của Lục Trầm sắp rơi xuống đất rồi.
Cảnh tượng trăm năm mới có một lần!
Tô Lương Mặc bị ve vấn!
“Thật là đẹp trai/” Ngụy Na đánh giá Tô Lương Mặc như một đồ vật, ngón tay lướt qua ngực anh, miệng lẩm bẩm: “Ha ha, vóc dáng được đó/ vừa nói vừa chuốt lại lông mày cho cong vút, sau đó liếc nhìn người đàn ông đã lạnh như băng, nói ra lời khiến người ta kinh ngạc: “ vạn, ở với tôi một đêm”
Ngụy Na thậm chí còn không có ý định hỏi ý kiến của Tô Lương Mặc. Chính là giọng điệu ra lệnh.
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc!
Căm muốn rớt xuống đất.
vạn trong mắt những người này có lẽ một nhiều, nhưng vạn để bao trai một đêm… Giá trên trời à?
Lí Thù Vũ với Ngụy Na cũng được coi là có qua lại, vội vàng bước đến phía sau Ngụy Na, nhỏ giọng nói: “Ngụy Na, cậu đừng có hành động theo cảm tính, vạn mua một người đàn ông một đêm, không hợp lý!”
Ngụy Na cười, quay người nhìn Lí Thù Vũ: “Sao lại không hợp lý? Ngụy Na tớ không quan tâm những đồng tiền này; Nói xong, ánh mắt rơi trên mặt Tô Lương Mặc, nói đầy ẩn ý: “Chỉ cần anh có thể khiến Ngụy Na tôi vui”
Lương Tiểu Ý mắt chữ A mồm chữ O. Thời đại này… loại người nào cũng có.
Nghe Ngụy Na nói khoác mà không biết ngại, Lương Tiểu Ý không nhịn được nữa: “Ha…” Có trời mới biết lúc nãy cô nín cười khổ sở như thế nào, một khi đã cười òa lên thì khó mà dừng lại được, Lương Tiểu Ý dứt khoát không nhịn nữa: “Ha ha ha…” Vừa cười vừa liếc nhìn khuôn mặt đen sì của Tô Lương Mặc.
Lương Tiểu Ý lau đi giọt nước mắt ở đáy mắt: “Cậu Tô, không ngờ anh lại đáng tiền như thế. Một đêm vạn đó” Bị người khác đập tiền vào mặt, đây chắc là trải nghiệm đầu tiên của Tô Lương Mặc.
Lục Trầm ôm trán, trừng mắt nhìn Lương Tiểu Ý. Lương Tiếu Ý sờ mũi… anh trừng mắt nhìn tôi làm gì? Tôi nói đều là sự thật.
Mắt người đàn ông giật giật, hung dữ nhìn Lương Tiểu Ý, người phụ nữ chết tiệt này, đến nước này vẫn còn có tâm trạng để mỉa mai anh! Tô Lương Mặc liếc nhìn Ngụy Na đang cười đắc ý, ánh mắt không che giấu đi sự chán ghét… Con hàng gì không biết, làm xấu mặt anh trước Lương Tiểu Ý.
Tô Lương Mặc chẳng thèm nhìn Ngụy Na, lúc anh lôi điện thoại ra, Lục Trâm lặng lẽ bước đến bên cạnh Ngụy Na, khóe miệng nhếch lên cười: “Cô Ngụy, chúc mừng cô, cô đã hết cơ hội rồi”
Ngụy Na sững sờ: “Có ý gì?” Cái gì gọi là hết cơ hội rồi?
Ngụy Na hiểu lầm lời nói của Lục Trầm: “Chê vạn ít? Tôi cho vạn, được rồi chứ?”
Đôi mắt hoa đào của Lục Trầm nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Ngụy Na một lúc… Mặt xinh như thế mà não bị nhiễm nước rồi à?
Còn Ngụy Na, thấy Lục Trầm không lên tiếng, cho rằng Lục Trầm chê ít. Khuôn mặt xinh đẹp có chút không hài lòng: “Tôi nói cho anh biết, vạn không nhỏ chút nào, biết điều thì nhận lấy, đừng có được voi đòi tiên. Cẩn thận đến cuối cùng cái gì cũng không nhận được.”
Lục Trầm cười… Một người, tại sao có thể ngu ngốc đến mức độ này. Lắc đầu, Lục Trầm lạnh lùng nhìn Ngụy Na: “Ý của tôi là, nhà họ Ngụy ở Hạ Môn, bắt đầu từ giờ phút này sẽ không tổn tại nữa”
Đầu tiên Ngụy Na sững sờ một lúc, sau đó ôm bụng cười òa lên: “Tôi không nghe nhầm chứ. Ý của anh là, nhà họ Ngụy chúng tôi sắp phá sản sao?” Đây là lời nực cười nhất cô từng nghe thấy. Ngụy Na nhìn Lục Trầm đầy khinh bỉ: “Dựa vào anh??”
“Đương nhiên không phải tôi” Lục Trầm lắc đầu, chỉ vào Tô Lương Mặc: “Cô có biết, cậu ấy là ai không?”
Lí Thù Vũ đứng bên cạnh nhìn Lục Trầm, cô ta chắc chắc mình đã từng gặp người này, nhất thời không nghĩ ra. Bỗng nhiên, trong đầu lóe lên tia sáng: “Aa! Tôi nhớ ra rồi! Anh là cậu chủ của Truyền thông Lục Thị!”