Chương
Hét xong, Lục Trâm vội vàng quát vệ sĩ: “Nhanh gọi cấp cứu!… Không! Nhanh đi bảo tài xế lái xe đến cửa khách sạn!”
Không kịp rồi, nếu gọi xe cấp cứu, không biết phải chờ đến mùa quýt nào nữa!
Lương Tiểu Ý ngây ngốc mở trừng mắt, màu đỏ của máu nhuộm đỏ mắt cô!
Cô lắp bắp: “Cứu cứu, xe cấp cứu…”
Lục Trầm đứng bên cạnh dốc sức cầm máu cho Tô Lương Mặc. Sự việc xảy ra đột ngột đã làm kinh động đến cả CEO của khách sạn Phi Hòa, người đàn ông thời trang kia vội vàng chạy đến, mất hết cả vẻ phong độ thường ngày… Nếu như Tô Lương Mặc xảy ra chuyện ở khách sạn của anh ta, vậy thì anh †a xong đời rồi!
“Nhanh đi lấy hộp cứu thương đến đây, nhanh lên!” Tổng giám đốc Mâu, CEO của khách sạn Phi Hòa hét lớn với vị giám đốc phòng ban nào đó đi theo đến.
“Lục, Lục Trầm… Phải làm thế nào bây giờ?” Anh đang chảy máu, anh đang chảy rất nhiều máu. Lương Tiểu Ý không hiểu tại sao cô lại làm thế này, cô vô thức quỳ xuống, giơ hai tay ra, cố gắng chặn hai vết dao đang chảy máu trên ngực anh.
Nhưng máu vẫn trào qua kẽ tay cô, chảy xuống đất…
Lương Tiểu Ý gấp đến phát khóc: “Phải làm sao, phải làm sao đây…” Đừng chảy nữa, mau dừng lại đi, cầu xin anh, mau dừng lại đi!
Cô không hề nhận ra, cô đang lo lắng cho tính mạng của người đàn ông mà cô tưởng rằng cô oán hận đến mức muốn lấy mạng anh, muốn ly hôn với anh.
Lục Trầm nghe tiếng cô khóc, anh ta tức giận, nhất là khi nhìn thấy người bạn thân Tô Lương Mặc cả người đầy máu nằm đó. Lục Trầm và Tô Lương Mặc là bạn thân lâu năm, khi còn trẻ thường hay đánh nhau, bị thương cũng là chuyện thường tình, vì thế anh ta biết các phương pháp cấp cứu. Lục Trầm sờ vào động mạch của Tô Lương Mặc… Không được, nếu cứ tiếp tục thế này, anh sẽ mất máu quá nhiều.
Sau khi anh ta làm mấy biện pháp cấp cứu tạm thời, nhân viên khách sạn mang cáng đến, Lục Trầm và mấy người khác đặt Tô Lương Mặc lên cáng, bên ngoài cửa khách sạn đã đỗ sẵn hai xe ô tô. Tổng giám đốc Mâu của khách sạn Phi Hòa nói: “Khách sạn có xe cấp cứu, anh lên xe cấp cứu của khách sạn đi, không gian rộng rãi hơn” Nói xong, anh ta dẫn đám người Lục Trầm đưa Tô Lương Mặc lên xe cấp cứu bảy chỗ của khách sạn.
Ghế sau, Tô Lương Mặc được đặt ở giữa, Lương Tiểu Ý thần xui quỷ khiến thế nào cũng đi theo lên xe, cô ngồi bên trái Tô Lương Mặc, Lục Trầm ngồi bên phải, còn Tổng giám đốc Mâu của khách sạn Phi Hòa thì ngồi ở ghế phụ lái.
Trong lòng anh ta thâm cầu khấn thần phật phù hộ, A di đà phật, ông trời ban phúc, Quan Âm đại ân, Vương Mẫu che chở, Nam mô a di đà phật… Miệng anh ta mấp máy đọc lời cầu nguyện, người chưa từng tin Phật như anh ta, bây giờ lại luôn miệng cầu khấn thần phật.
Không được xảy ra chuyện gì liên quan đến tính mạng, không được xảy ra chuyện gì lớn.
Ngực Tô Lương Mặc vẫn không ngừng chảy máu, Lục Trầm chỉ có thể cố gắng cầm máu cho anh.
Đột nhiên anh ta chau mày, Lương Tiểu Ý lại dùng tay chặn máu lại, hai tay cô toàn là máu của bạn thân anh ta… Đồ giết người!
“Được rồi! Cô vừa lòng chưa?” Hai mắt của Lục Trầm đỏ lựng, anh ta hét lớn về phía Lương Tiểu Ý: “Ly hôn? Tôi thấy có lẽ không cần ly hôn nữa đâu, cô vui chưa? Chuyện đã đến nước này rồi, cô vừa lòng rồi chứ! Lương Tiểu Ý, năm năm nay, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì với cô! Sao cô lại trở thành bộ dạng như ngày hôm nay chứ! Bây giờ chắc trong lòng cô đang vui vẻ lắm nhỉ, không cần phải bày ra bộ dạng lo lắng cho Lương Mặc đâu!”
Nếu như cô thực lòng lo lắng cho anh, thì tại sao lại nói ra những lời độc ác như thế chứ, tại sao cô lại kiên quyết muốn ly hôn như thế chứ!
Những năm nay, Lục Trầm nhìn thấy Tô Lương Mặc thay đổi. Năm năm, chôn cất Lương Tiểu Ý năm năm, Tô Lương Mặc sống mơ mơ màng màng năm năm, ngoại trừ lúc sống mơ mơ màng màng thì anh lại biến thành kẻ làm việc điên cưồng!
Anh thủ thân như ngọc, không động vào phụ nữ, không có cuộc sống giải trí. Trong cuộc sống của anh, ngoại trừ ba chữ “Lương Tiểu Ý”, thì sẽ là những chuyện liên quan đến Lương Tiểu Ý, Còn lại, sẽ là công việc, sự nghiệp, thuốc, rượu… và thuốc an thần!