Chương
Lương Tiểu Ý vẫn đang đứng ở quầy bar trong quán coffee thanh toán.
“Hai phần cơm thịt bò xào hạt tiêu, hai phần nước ép kiwi, tổng cộng một trăm hai mươi tám tệ”
“Đây, không cần trả lại đâu” Lương Tiểu Ý đưa cho anh ta một tờ một trăm và một tờ năm mươi tệ.
“Đợi đã” Một giọng nói trong trẻo vang lên gọi cô lại.
Lương Tiểu Ý quay người lại, khó hiểu nhìn về anh nhân viên trong quầy bar. Ngón tay thon dài đang tìm tiền lẻ đưa vào tay Lương Tiểu Ý.
Khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười nhạt: “Cầm lấy đi” Ánh mắt anh ta nhìn về phía bệnh viện đối diện, hỏi Lương Tiểu Ý: “Cô có biết tại sao tôi lại mở quán coffee ở đối diện bệnh viện không?”
“Ở đó có người tôi yêu, đã mãi mãi ngủ say rồi”
Không có lý do, một cảm giác bi thương tràn vào trái tim cô, Lương Tiểu Ý nhất thời không biết nói gì, ngây người đứng yên tại chỗ.
Lương Tiểu Ý hiểu rồi, chắc chắn là người đàn ông tuấn tú này đã nghe thấy tiếng cô và Đại Bàn nói chuyện lúc nấy.
“Đừng học theo tôi” Anh nhân viên đứng sau quầy bar nói.
“Tình cảm rồi sẽ bị hao mòn. Thời gian có thể ở bên nhau nhưng lại không ở bên nhau, chính là không tôn trọng sinh mệnh. Sau này, sẽ hối hận đấy” Anh nhân viên đứng sau quầy bar nở một nụ cười bi thương: “Cô nhìn xem, bây giờ tôi đang rất hối hận”
Lương Tiểu Ý không biết cô đi ra khỏi quán coffee như thế nào…
Lúc cô băng qua đường, bỗng nhiên hoảng hốt, có một cánh tay mạnh mẽ kéo cô lại, còn ngay phía trước cô, một chiếc xe ô tô điên cưồng bấm còi.
“Cô muốn chết à!” Người tài xế trung tuổi hét lớn: “Muốn chết thì nhảy xuống biển đi!”
Thẩm Quân Hoa kịp thời kéo Lương Tiểu Ý lại: “Cậu có sao không?”
“Tớ không sao” Mặt cô trắng bệch: “Xin lỗi” Lương Tiểu Ý nhìn về phía tài xế xin lỗi.
“Đúng là xui xẻo, nhanh đi đi!” Tài xế nói thầm hai câu, sau đó liền lái xe rời đi.
“Tiểu Ý, sao sắc mặt cậu trắng bệch thế kia?”
Lương Tiểu Ý giơ tay lên sờ mặt: “Thế á?” Ánh mắt cô mờ mịt.
Đương nhiên rồi.
Thẩm Quân Hoa không nói gì nữa, kéo Lương Tiểu Ý đi về phía bệnh viện.
“Tớ thấy không chỉ Tô Lương Mặc cần phải nằm viện, cả cậu cũng phải đi kiểm tra đi”
Lương Tiểu Ý miễn cưỡng trả lời hai câu, nhưng cô vẫn đang thất thần.
Đi về phòng bệnh, Lương Tiểu Ý nhìn thấy Lục Trầm: “Anh vẫn chưa ăn cơm nhỉ. Xin lỗi… Tôi quên không mua một phần về cho anh”
Đương nhiên Lục Trầm sẽ không so đo chuyện nhỏ nhặt này với Lương Tiếu Ý, anh ta kéo tay Thẩm Quân Hoa: “Lương mập không nhớ đến anh là chuyện bình thường, còn em là người yêu người ta đấy. Quân Hoa, em nói xem em định đền bù cho anh như thế nào đây?”
“Được, em lại đi ăn cùng anh, được chưa?” Thẩm Quân Hoa trợn tròn mắt, cô ấy quay đầu lại nói với Lương Tiểu Ý: “Tớ đi ăn với vị Lục đại công tử này đây”
Cửa phòng bệnh đóng lại, trong phòng chỉ còn Lương Tiểu Ý và Tô Lương Mặc đang nằm trên giường bệnh.
Cô đi đến cạnh đầu giường của Tô Lương Mặc, im lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của anh.
Lẽ ra cô phải hận anh.
“Đừng có gọi tôi là Lương Mặc, cô không xứng!”
“Anh Tô, nhớ cho kỹ, sau này cô phải gọi tôi là anh Tô”
“Chỉ có Tình Noãn mới được gọi tôi là Lương Mặc”
“Tất cả chỉ là một lần thôi miên mà thôi, là một trò chơi, cô vẫn không hiểu à?”
“Sao tôi có thể yêu loại phụ nữ lòng dạ độc ác như cô được chứ? Cô có xứng không?”