Chương
Nhưng cơn tức giận của anh ta vẫn chưa tan đi.
Thật sự không thể hiểu được Tô Lương Mặc, tại sao không để anh ta nói ra, chẳng nhẽ anh muốn cứ như vậy giấu Lương Tiểu Ý cả đời sao?
Năm năm nay, Tô Lương Mặc sống không hề vui vẻ gì, anh sống mà như đang đền tội, sống mà khiến người ta ghê tởm, mỗi ngày đều sống cuộc sống khiến người ta vô cùng chán ghét. Chẳng nhẽ những chuyện này, anh không để Lương Tiểu Ý biết sao?
“Lục Trầm, cậu đi mời một điều dưỡng đến đây chăm sóc tớ là đủ rồi. Ừm… Cậu đưa cô ấy về đi”
Tiếng nói yếu ớt của Tô Lương Mặc truyền mệnh lệnh từ trong phòng bệnh ra, mặc dù giọng nói yếu ớt nhưng khí thế không hề thuyên giảm.
“Tại sao chứ?” Lục Trầm vừa nghe thấy thế, anh ta liền phản đối: “Vết thương của cậu cũng là do cô ấy mà ra! Ít nhất cũng phải để cô ấy chăm sóc cậu đến khi vết thương của cậu lành lại chứ. Như vậy mới công bằng”
“Lục Trầm, nếu nói đến chuyện công bằng, tớ chỉ hỏi cậu một câu, trước đây, tớ có đối xử công bằng với cô ấy không?”
Tô Lương Mặc lãnh đạm nói.
Lục Trầm ngây người, không nói gì nữa.
“Đi thôi, tôi đưa cô về” Lục Trầm mặt không cảm xúc, hai tay đút vào túi quần, đi ra phía ngoài trước.
Trên xe, dọc đường vẻ mặt Lục Trầm vô cùng căng thẳng, bầu không khí trên xe vô cùng ngột ngạt, Lương Tiểu Ý cũng vô cùng ngượng ngùng. Đúng lúc đi qua một trạm xe bus, cô nói: “Cho tôi xuống đây đi xe bus đi”
Cô thà ngồi xe bus, chứ cô không muốn tiếp tục ở trong bầu không khí ngột ngạt này thêm nữa.
Lục Trầm không thèm liếc nhìn cô, lấy hành động để từ chối yêu cầu của cô.
Chân anh ta đạp vào chân ga, xe ô tô tăng tốc chạy như bay.
Lương Tiểu Ý thấy thế, cô không nói gì thêm nữa. Cô không ngốc, Lục Trầm có thành kiến với cô, cô hiểu. Anh ta mà không có thành kiến với cô thì mới là chuyện lạ.
Nếu đổi lại cô là Lục Trầm, là người bạn từ bé lớn lên cùng Tô Lương Mặc, có lẽ, cô cũng sẽ không vui vẻ khi đối mặt với cô gái đã làm tổn thương bạn thân mình.
Xe ô tô trầm mặc lao đi trên cung đường sạch sẽ ở Hạ Môn, đi thẳng về phía khu biệt thự Đồng Hải.
Xe dừng lại trước cửa nhà Lương Tiểu Ý, cô tháo dây an toàn, đang định xuống xe.
“Đợi đã!” Lục Trầm nãy giờ không hề mở miệng nói chuyện, nhưng trước khi Lương Tiểu Ý xuống xe, anh ta lại gọi cô lại: “Tôi chỉ có một câu muốn hỏi cô. Tội lỗi của Lương Mặc, có phải cô không thể tha thứ được, đúng không?”
Nếu như câu trả lời của cô là đúng, vậy thì anh ta sẽ không nói thêm một lời nào nữa.
Đôi mắt đào hoa của Lục Trầm lúc này vô cùng nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào mặt Lương Tiểu Ý, anh ta muốn nhìn thấy rõ mỗi một biểu cảm trên mặt cô. Lương Tiểu Ý bị Lục Trầm nhìn như vậy, cô vô cùng không thoải mái.
Nghe thấy câu hỏi của Lục Trầm, Lương Tiểu Ý hơi ngây người… Tội lỗi của Tô Lương Mặc, có phải không thể tha thứ được, đúng không?
“Tôi… tôi cũng không biết” Cô nói, cô thành thật trả lời câu hỏi của Lục Trầm. Lục Trầm nheo mắt lại, ánh mắt của anh ta có chút suy tư, nếu như thật sự ghét một ai đó, thực sự hận một ai đó, cô sẽ không biết sao? Cô sẽ dùng hai chữ “không biết” để trả lời câu hỏi của anh ta sao?
“Chuyện ly hôn, tôi mong cô suy nghĩ kỹ thêm một lần nữa” Lục Trầm nói.
Nói xong, xe ô tô lao đi trước mặt Lương Tiểu Ý.
Lương Tiểu Ý nhìn theo bóng xe ô tô rời đi, cô cứ nghĩ mãi về câu hỏi của Lục Trầm: Tội lỗi của Tô Lương Mặc, có phải không thể tha thứ được, đúng không. Cô vừa nghĩ vừa đi vào nhà.
Nhưng trong phòng khách lại có vị khách không mời mà đến.
“Ông là?” Lương Tiểu Ý nhìn ông già mái tóc hoa râm, ăn mặc nho nhã, thần sắc nhanh nhẹn, tỉnh táo đang ngồi trong phòng khách, cô cảm giác có chút quen mắt.