Chương
Ặc…
Lần thứ ba Lục Trầm không nói nên lời.
Anh ta sai rồi, anh ta không nên nói một khi Tô Lương Mặc rơi vào tình yêu, trí thông minh của anh bị chó ăn mất… Boss lớn của anh ta vẫn vô cùng minh mẫn.
“ Cậu thắng rồi.”
Lục Trầm khóc không ra nước mắt.
“Tớ đi cùng cậu” Lục Trầm mặt mũi vô cùng thảm thiết, anh ta cảm giác đầu óc anh ta đau càng thêm đau. Anh ta đi theo Tô Lương Mặc vào thang máy.
Thang máy đi xuống dưới, Lục Trầm lén lút liếc nhìn Tô Lương Mặc, hiếm khi có lần vị Boss lớn này biết anh đi sẽ để lại một cục diện hỗn loạn.
Trong lòng Lục Trầm thầm nghĩ: Tớ không phải đồ ngốc, đương nhiên tớ sẽ không ở lại thu dọn tàn cuộc cho cậu rồi.
Vì thế, Lục Trầm lại có chút vui sướng khi nhìn người khác gặp họa: “Boss Tô, bây giờ cậu phóng khoáng rời đi, đến lúc cậu quay lại, xem cậu giải quyết cục diện hỗn loạn này như thế nào”
Tô Lương Mặc chỉ dùng một câu khiến Lục Trầm tức nghẹn.
“Cục diện hỗn loạn gì?” Tô Lương Mặc nhìn Lục Trầm: “Cậu ở lại, chắc chắn bên này là cục diện hỗn loạn. Đến lúc tớ quay về, cục diện vẫn hỗn loạn như thế à?”
Mẹ kiếp!
Cậu có cần phải ra vẻ đương nhiên như thế không? Lục Trầm muốn giơ ngón tay giữa về phía Tô Lương Mặc… Quá ngang ngược!
Nhưng anh ta không dám.
Hai người vừa ra khỏi tòa nhà bệnh viện thì đã thấy có một chiếc xe minivan khiêm tốn đỗ bên ngoài. Lục Trầm võ võ ngực… Nguy hiểm quá, may trên đường không gặp thêm ai khác. Vận may cũng coi như không tồi rồi.
Đôi chân thon dài của Tô Lương Mặc bước lên xe, còn Lục Trầm, cũng lên xe từ cửa xe bên kia.
Vừa lên xe, bàn tay xương khớp rõ ràng của Tô Lương Mặc đã nhanh nhẹn tháo cúc áo bệnh nhân, từng cúc từng cúc, động tác vô cùng nhanh nhẹn, dứt khoát, nhưng cũng không mất đi phần thanh nhã.
Một vệ sĩ áo đen ngồi phía sau đưa lên cho anh một túi đồ, Tô Lương Mặc cầm lấy, bên trong là một bộ đồ mới tinh.
Xe ô tô đi thẳng đến sân bay, tất cả đã được sắp xếp xong từ lâu.
Chiếc máy bay hào nhoáng bắt đầu cất cánh.
Lương Tiểu Ý mặc bộ váy cưới được cắt may vừa thân, nhưng cả người cô lại có chút không tự nhiên.
Cô ở trong phòng chờ cô dâu, thợ trang điểm và thợ làm tóc đã trang điểm xong cho cô. Lương Tiểu Ý bước đến bên cạnh cửa sổ, phòng chờ của cô dâu ở tầng hai, cô cúi đầu nhìn xuống dưới, bên dưới bây giờ đã vô cùng náo nhiệt.
Đối diện với những điều này, bỗng nhiên cô có cảm giác vô định, mơ hồ của những cô gái sắp kết hôn.
Phù dâu không phải là bạn của cô, mà là em họ của Savvy.
Cô ấy là một cô gái nhỏ nhắn, nghe nói người cô ấy sợ nhất chính là anh họ của cô ấy – Savvy Wayne Klutz.
“Cốc cốc”, tiếng gõ cửa vang lên, phá tan sự yên tĩnh trong căn phòng. Cô hầu gái bên cạnh cửa kéo tấm rèm che bên ngoài phòng chờ cô dâu, Lương Tiểu Ý ngẩng đầu lên, bên ngoài là một người đàn ông tóc nâu vô cùng chói mắt.
Savvy của ngày hôm nay, tinh thần vô cùng hoạt bát, mỗi sợi tóc đều phát ra tia vui vẻ, sắc mặt anh vô cùng vui vẻ.
“Các cô ra ngoài đi” Đôi chân dài của Savvy bước vào phòng, ánh mắt anh ta nhìn xung quanh, sau đó nheo mắt lại nhìn đám người hầu trong phòng, ra lệnh.