Chương
Anh mỉm cười: “Đừng tránh nữa. Có lẽ đây là lần cuối cùng anh được nhìn em rồi.”
Bỗng nhiên, trái tim Lương Tiểu Ý run rẩy, cô vô thức ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ngang ngược, khoa trương đối diện, đôi môi cô khẽ mấp máy: “Không ai ép anh chơi trò đánh cược tính mạng nguy hiểm này..” Anh có thể không chơi mà.
Giọng nói của cô không lớn, anh nghe thấy thế, bật cười lắc đầu: “Em không hiểu được đâu” Cô thực sự không hiểu, nếu hôm nay anh không đưa cô đi, so với việc mất mạng, anh càng không muốn sau này mỗi ngày mỗi đêm trôi qua, anh đều phải mở trừng mắt nhìn cô trở thành người phụ nữ của người đàn ông khác.
Hai người đàn ông, hai ánh mắt, mang theo trọng trách nặng nề như nhau.
Lương Tiểu Ý cảm giác bờ vai cô bỗng chốc trở nên vô cùng nặng nề.
Bên kia, người Savvy phái ra một người, Tô Lương Mặc cũng chọn ra một người để làm người trung gian. Hai người đó lấy ra hai khẩu súng giống hệt nhau, trước mặt mọi người, tháo hết súng trong một khẩu súng, sau đó lại lắp đây đạn vào một khẩu súng khác.
Không biết từ lúc nào, ở giữa Tô Lương Mặc và Savvy lại xuất hiện một cái bàn bằng đá cẩm thạch.
Hai khẩu súng được đặt trên bàn, Tô Lương Mặc và Savvy đồng thời quay người bước đi.
Hai người trung gian, lần lượt đeo khăn bịt mắt lên, mỗi người một khẩu súng, xáo trộn vị trí hai khẩu súng trên bàn.
Động tác của bọn họ rất nhanh nhẹn, sau đó họ tháo tấm vải che mắt xuống, mỗi người lần lượt đi về phía chủ nhân của mình, cung kính cúi nửa người xuống, nói: “Boss, đã xong”
“Cậu chủ, OK”
Bấy giờ, Savvy và Tô Lương Mặc mới quay người đi đến.
Hai người đứng hai bên chiếc bàn đá đối diện nhau.
Tô Lương Mặc bày ra tư thế “xin mời”.
Savvy nhếch mắt lên, đôi mắt màu hổ phách nheo lại, không khách khí tự chọn một khẩu súng.
Còn Tô Lương Mặc, anh cũng không hề do dự cầm khẩu súng còn lại trên bàn lên.
Lương Tiểu Ý đứng bên cạnh nhìn, cô muốn tiến lên phía trước ngăn lại, nhưng lại bị người khác cản lại. Lục Trầm giữ chặt cô, anh ta chau chặt lông mày nhìn diễn biến trước mặt.
“Một…” Đã bắt đầu đếm rồi.
Mặt Lương Tiểu Ý trắng bệch, cô hét lớn: “Đừng mài”
Tô Lương Mặc liếc nhìn Savvy.
Savvy Wayne Klutz không phải người tâm thường. Hôm nay anh ta mang theo nhiều người đến như vậy, phần lớn tác dụng là để dọa.
Anh mang họ Tô, vậy thì anh phải có nghĩa vụ gánh vác trách nhiệm với nhà họ Tô, anh không thể đưa nhà họ Tô bước lên bậc cao hơn, thì ít nhất anh cũng không thể chọc giận kẻ thù lớn của nhà họ Tô này được.
Savvy Wayne Klutz là một tình địch không thể giết chết.
Vì thế, nếu đánh cược tính mạng, nếu như Savvy Wayne Klutz không may mắn thua cuộc, anh ta chết đi, vậy thì ít nhất gia tộc Klutz không có cách nào công khai chống lại nhà họ Tô.
Đương nhiên, tính mạng người thừa kế gia tộc Klutz quan trọng, thì tính mạng của Tô Lương Mặc cũng vô cùng trân quý.
Anh lấy tính mạng của anh đánh cược với tính mạng người thừa kế gia tộc Klutz, rõ ràng vô cùng quang minh chính đại.
Ai thua, người đó đền mạng, người nào mất mạng, chỉ có thể trách bản thân mình đen đủi.
Dù sao thì cũng là cạnh tranh công bằng.