Chương
Hàng lông mày lưỡi mác của anh hơi nhếch lên, đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ khó hiểu: “Em… có ý gì?”
Khi Lương Tiểu Ý bắt gặp ánh mắt khó hiểu của anh, tâm trạng vốn đang bất an của cô bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Không hiểu?
Tô Lương Mặc, tại sao anh lại có thể bạc bếo như thế?
Anh có thể không hiểu được à? Anh có thể như thế sao?
Những chuyện này, không phải đều là những chuyện ngày trước anh đã từng làm sao?
Tô Lương Mặc vãn luôn chú ý đến vẻ thâm tình của cô gái ở trước mặt, đến cả tia oán hận xẹt qua trên mặt cô anh cũng không bỏ qua. Anh không hiểu, tại sao cô lại oán hận?
“Phụt~”
Đôi môi của cô nở nụ cười lạnh: “Tô Lương Mặc, thế giới này không có ai bạc bẽo hơn Tô Lương Mặc” Cô mỉm cười nhìn anh, nhưng nụ cười lại vô cùng bi thương, sao có thể không bi thương được cơ chứ… Cô nói: “Đây là những chuyện anh từng làm với em, mới chỉ năm năm trôi qua mà anh đã quên hết sạch rồi sao?”
Đôi mắt của cô to, tròn, trong sáng, nhưng bỗng chốc mắt cô đỏ bừng, nước mắt khiến đôi mắt to tròn của cô như phủ thêm một lớp sương mờ, càng lúc càng khiến đôi mắt to tròn của cô sáng rực lên.
“Anh… đã từng làm như thế sao?” Phía bên này, nhất thời anh không nhớ ra.
“Ha…” Nhìn vào khuôn mặt mông lung của anh, đôi mắt to tròn của Lương Tiểu Ý nhìn thấy vẻ khó hiểu trong đôi mắt anh. Cô cười nhẹ, có phần tự giễu, cô nói thẳng: “Có phải anh…lại tự thôi miên bản thân mình rồi không?”
Giọng nói của cô run rẩy, cuộc hôn nhân lúc trước đã từng khiến cô đau đớn như chết đi sống lại, anh vẫn muốn bắt cô nếm trải nỗi đau đó thêm một lần nữa sao?
Không có hy vọng, tự tay anh cho cô hy vọng, sau đó lại tự tay anh bóp nát ảo mộng giả dối của cô.
Không cần!
Cô không muốn lại phải chịu đựng sự tra tấn kinh khủng ấy một lần nữa!
Tô Lương Mặc đã hiểu rồi… Hóa ra cô đang hiểu nhầm anh.
Lục Trầm ở bên cạnh nhìn bạn thân của mình phải chịu ấm ức, anh ta mím môi… Gieo nhân nào thì gặt quả nấy, coi như đây là do Tô Lương Mặc tự rước lấy. Coi như anh đen đủi đi.
Nhưng cũng vì cô hiểu nhầm anh như thế, Tô Lương Mặc bất lực lắc đầu, anh nghiêm túc nhìn Lương Tiểu Ý: “Lương Tiểu Ý, anh yêu em, thật lòng yêu em”
Lương Tiểu Ý không hề do dự lắc lắc đầu, cô không tin!
Thái độ của cô rõ ràng như thế, Tô Lương Mặc liếc nhìn là có thể hiểu.
Ma vương vẫn mãi là ma vương, cho dù có tháo vương miện xuống thì cũng không thể nào là người bình thường được.
Thấy cô không tin, lửa giận của Tô Lương Mặc dồn lên đầu, trái tim nhãn nại của anh đã sắp dùng hết rồi.
Lửa giận bốc cháy đùng đùng trên đầu anh.
Anh nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm liếc nhìn cô gái cố chấp trước mặt. Coi như anh đã hiểu, cho dù hôm nay anh có nói đến mức sông cạn đá mòn thì cô gái này cũng sẽ cố chấp không tin.
Nếu đã như vậy… thì anh còn nói làm gì?
Ngôn ngữ không thể mạnh mẽ được như hành động.
Còn anh, nói nhiều như vậy nhưng vẫn vô ích…
Đôi chân dài của anh sải bước về phía Lương Tiểu Ý.
“Anh muốn làm cái gì?” Lương Tiểu Ý cảnh giác lùi về sau một bước.
Hành động đột ngột của Tô Lương Mặc khiến cô sợ hãi.