Chương
Tòa nhà Vạn Hào năm ở khu Nhị Hoàn, đúng như lời Tô Lương Mặc nói, rất gần Tập đoàn Tô Thị.
Xe ô tô đi xuống tầng hầm đỗ xe, mỗi tay Tô Lương Mặc ôm một đứa bé xuống xe, giờ phút này Tô Lương Mặc giống hệt như một ông bố “chỉ cần có các con, mọi chuyện đều sẽ tốt lành”, mấy người họ đi vào thang máy trong tầng để xe, đi thẳng lên ngôi nhà trên tầng cao nhất.
Nói chính xác thì, tòa nhà này là một tòa nhà chọc trời, có hai tòa nhà, còn có một công viên chọc trời.
Nền nhà bằng đá thạch anh trắng muốt, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, cảm giác vô cùng đẹp đế và tính mịch. Thang máy đi thẳng lên tầng , cửa thang máy mở ra, dãy hành lang dài phía trước dẫn thẳng đến một căn phòng có cánh cửa lớn bằng kim loại. Lương Tiểu Ý phát hiện ra, tầng này chỉ có một ngôi nhà.
Mọi người bước đến gần cánh cửa lớn bằng kim loại, cửa được mở từ bên trong, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Lương Tiểu Ý. “Thím Trương” Lương Tiểu Ý vui vẻ gọi lớn. Năm năm không gặp, thím Trương đã già đi nhiều rồi, mái tóc hoa râm, nhưng thím Trương không học theo xu thế mà đi nhuộm tóc như những người lớn tuổi bây giờ.
Niềm vui khi người thân quen xa cách bao lâu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt đã xua tan đi sự lạnh lùng trên khuôn mặt Lương Tiểu Ý, cô giống như một đứa trẻ, kích động chạy đến ôm thím Trương khóc… Bỗng chốc, cô không thể tiếp tục bày ra khuôn mặt cay nghiệt được nữa.
Người đàn ông kia, mỗi tay anh ôm một đứa bé, ánh mắt dịu dàng của anh nhìn thẳng vào cô gái đang kích động ôm thím Trương khóc, ánh mắt anh chạm vào khuôn mặt vui vẻ đến mức trào nước mắt của cô, lại càng trở nên dịu dàng…
Tiểu Ý của anh, cô có thế ngụy trang khuôn mặt, ngụy trang lời nói, nhưng lại không thể ngụy trang được trái tim của mình…
Cô vẫn là Tiểu Ý tình cảm chân thành khi xưa.
Nhìn xem, anh căn bản không cần làm gì, một người cũ, chỉ là một cô giúp việc mà thôi… cô đã xúc động trào nước mắt. Sao cô có thể cố ý dùng cay nghiệt, bạc bẽo để giết chết trái tim chân thành của mình được?
Với một người giúp việc, một người hầu từng ở bên cô, cô còn chân thành đối đãi như thế… Nếu như cô thực sự là người cay độc, ác nghiệt, thì có lẽ cô đã quắc mắt coi thường người †a rồi.
Cô chưa từng thay đổi… Thật tốt.
Cho dù trong mắt cả thế giới, cô là một người độc ác, cay nghiệt, thì đó cũng là do cả thế giới đã hiểu nhầm cô gái này.
Cho dù cả thế giới trách móc cô bạc bẽo, anh cũng sẽ đứng thẳng trước mặt cô, thay cô chặn đứng những lời đồn đại nhảm nhí. Cho dù tính cách của cô thực sự thay đổi, trở thành một người bạc bếo và độc ác, vậy thì người phải chịu trách nhiệm cho sự thay đổi này của cô, cũng phải là anh.
Giờ khắc này, trái tim anh mềm mại như một hồ nước, khóe miệng anh vô thức nhếch lên thành một nụ cười hạnh phúc, đáy mắt anh toàn là hình bóng của cô, đôi mắt ánh lên sự chiều chuộng, yêu thương không cần nói thành lời.
Cảnh tượng này vừa hay đập thẳng vào mắt Lục Trầm và Lương Chi Hoành.
Lục Trầm xúc động… Người bạn thân này của anh ta, sau khi cậu ấy đã trải qua kiếp nạn này, hy vọng gia đình cậu ấy sẽ không còn gặp phải bất kỳ khó khăn, thử thách nào nữa.
Còn Lương Chi Hoành, cậu chỉ im lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt giống như phiên bản phóng to của mình.
Lương Tiểu Ý vừa dịu dàng vừa nhát gan
Màn đêm dần buông xuống, bầu không khí càng lúc càng lạ lùng.
Lục Trầm ăn vội ăn vàng mấy miếng cơm, sau đó cầm lấy áo khoác, vội vàng chạy ra ngoài cửa… Đùa à, nếu anh ta còn tiếp tục ăn cơm trong bầu không khí này, anh ta sẽ bị co thắt dạ dày mất.
Nhưng hôm nay chắc chắn nhà sếp lớn Tô Lương Mặc sẽ rất náo nhiệt… Mặt Lục Trầm lộ ra nụ cười vui vẻ khi nhìn thấy người khác gặp nạn.
Ban đêm.
Sau khi ăn cơm xong, Lương Tiểu Ý không nói gì, chỉ im lặng ngồi trên ghế sofa, hai đứa trẻ ngồi bên cạnh cô, dường như không có vẻ gì mệt mỏi.