Chương
“Ôn Tình Tuyết, không phải em nói Tô Lương Mặc không quan tâm đến ả béo chết bầm đó hay sao?” Vương Tương là người đầu tiên phản ứng lại, xông về phía Ôn Tình Tuyết hung ác chất vấn, nếu không phải Ôn Tình Tuyết không ngừng đảm bảo, bọn họ cũng sẽ không ra tay nặng như vậy.
“Đúng vậy, Tình Tuyết, không phải em nói nếu có chuyện gì xảy ra em sẽ phụ trách hết hay sao?” Một cô gái khác hỏi.
Ôn Tình Tuyết nở một nụ cười độc ác: “Tôi nói cái gì thì các chị tin cái đó à? Vậy tôi bảo các chị chết, sao các chị không đi chết đi?”
Vương Tương tức giận nhào đến, giằng co với cô ta: “Ôn Tình Tuyết!
Cô thật độc ác! Cố ý xúi giục chúng tôi ra tay dạy dỗ ả béo chết bầm đó. Bây giờ thì hay rồi, hại chúng tôi đắc tội với Tô Lương Mặc, tất cả chúng ta đều biết anh ta đáng sợ như thế nào! Nói không chừng lần này còn liên lụy đến cả gia tộc! Đều tại cô!” Vương Tương căm hận giơ tay lên, định tát vào mặt của Ôn Tình Tuyết đang bị cô ta đè dưới người.
Nét lạnh lùng lóe lên trong mắt Ôn Tình Tuyết, Ôn Tình Tuyết không chỉ không tránh, ngược lại còn ngẩng mặt cao lên, “Tát đi! Chị tát tôi đi!
Chỉ bằng việc chị của tôi là Ôn Tình Noãn, Vương Tương, chị còn dám tát tôi không?”
Ngay vào lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, mấy cô nàng thiên kim trong căn phòng dưới tầng ngầm lập tức sững người lại, đưa mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy sự hoảng sợ.
Không phải người đàn ông đáng sợ tên Tô Lương Mặc kia đó chứ?
Ngụy Quảng Thành mở cửa cho Tô Lương Mặc, những cô gái trong phòng người nào người nấy sợ hãi đưa mắt nhìn người đàn ông đẹp trai đứng nơi cửa vào.
Thật sự là Tô Lương Mặc!
Xong rồi, các cô xong rồi!
“Anh Mặc…” Bỗng nhiên một giọng nói nũng nịu đầy tủi thân vang lên, Tô Lương Mặc ném cho. Ôn Tình Tuyết một ánh mắt, lạnh lùng nới với Ôn Tình Tuyết: “Anh không ngờ rằng trong đây còn có cả em. Tình Tuyết, em còn nhớ trong dạ tiệc anh đã nói gì với em không?”
Mặt Ôn Tình Tuyết tái nhợt, cô nhớ rõ, Tô Lương Mặc nói rằng tốt nhất cô ta không có nói dối, nếu như Lương Tiểu Ý xảy ra chuyện gì, anh sẽ khiến cô hối hận vì những chuyện đã làm.
Ôn Tình Tuyết vô cùng rõ ràng Tô Lương Mặc đã nói được thì sẽ làm được, cô ta cắn môi, đáng thương ngẩng đầu lên: “Anh Mặc, em cảm thấy bất bình cho chị em, vì muốn báo thù cho chị ấy, em mới nhịn không được mà ra tay với chị Tiểu ý?
Lục Trầm im lặng đứng sau lưng Tô Lương Mặc, nghe vậy hơi nhướng mày, nhìn dáng vẻ lã chã trực khóc của Ôn Tình Tuyết, đôi mắt anh ta lập tức lộ ra vẻ trào phúng.
Anh lần đầu tiên nhìn thấy người một bên vì báo thù cho chị gái mà suýt chút nữa đánh chết kẻ thù, một bên vân gọi kẻ thù là “chị”.
Loại phụ nữ giả vờ giả vịt, lá mặt lá trái như thế này thật là đáng sợ.
Vương Tương biết bản thân mình phải cố gắng phủi sạch trách nhiệm chuyện này trước khi Ôn Tình Tuyết nói ra hết. Ả ta lập tức cướp lời, giải thích: “Tôi nghe lời của Ôn Tình Tuyết mới làm như vậy, nếu như không tin, ngài Tô có thể hỏi bọn họ” Ngón tay nôn nóng chỉ vào sáu cô gái quanh mình: “Ngay từ đầu chúng tôi hoàn toàn không muốn gây thương tích cho bà Tô, tất cả đều do Ôn Tình Tuyết xúi giục”
Ôn Tình Tuyết căm hận trừng mắt nhìn Vương Tương, ả đàn bà này cũng thật độc ác, đem mọi tội lỗi đổ hết lên người cô.
Sáu người khác nghe Vương Tương nói vậy, lập tức làm theo nói mọi chuyện đều do Ôn Tình Tuyết xúi giục. Bọn họ không thể đắc tội với nhà họ Ôn, nhưng bọn họ càng không thể đắc tội Tô Lương Mặc. Không có Tô Lương Mặc cũng không có nhà họ Ôn.
Tô Lương Mặc lạnh lùng nhìn cảnh tượng chó cắn chó của mấy đứa con gái trong phòng, trò hề cuối cùng cũng lộ ra.
Trong đầu anh nhớ lại những vết thương trên người Lương Tiểu Ý, sự căm ghét đối với đám con gái này càng thêm sâu sắc.
“Tôi không quan tâm các người bị có phải bị người khác xúi giục hay không, tóm lại, các người ra tay tổn thương người phụ nữ của tôi. Ở thành phố S này, còn chưa có người nào dám làm càn như vậy”
Tô Lương Mặc vứt cho Ngụy Quảng Thành một ánh mắt, ngay trước mặt đám con gái phán quyết tội trạng của họ: “Chú Ngụy, ném tám tên thanh niên khỏe mạnh vào đây, đánh bọn họ đánh cho cháu”
Ôn Tình Tuyết rốt cuộc không giữ được vẻ bình tĩnh nữa, đôi mắt co rúm lại, hoảng sợ nhìn người đàn ông đứng nơi cửa, cầu xin anh: “Anh Mặc, đừng mài Em là Tuyết Nhi mà!”