Chương
Tô Lương Mặc nghe điện thoại rất lâu, Lương Tiểu Ý ăn xong bữa sáng, cô liền liếc mắt nhìn về chiếc ghế trống rỗng Tô Lương Mặc vừa ngồi.
“Momnmny, bao giờ mới được đi học?” Giọng nói non nớt của Tiểu Bảo Lương Chỉ Duy bỗng nhiên vang lên, cắt ngang ánh mắt sững sờ đang nhìn về phía cái ghế trống rỗng của Lương Tiểu Ý. Lương Tiểu Ý giật mình, bấy giờ cô mới nhận ra mình vừa thất thần.
“Tiểu Bảo muốn đi học à?” Ánh mắt của Lương Tiểu Ý nhìn về phía Tiểu Bảo. “Mommy muốn các con ở bên cạnh mommy nhiêu hơn nữa cơ, hóa ra mommy còn không quan trọng các bạn nhỏ ở trong trường học à!”
Lương Tiểu Ý cố ý nói thế để chọc cậu con trai nhỏ của mình. Mặc dù Tiểu Bảo Lương Chi Duy thông minh hơn những đứa trẻ bình thường khác, nhưng tính tình cậu vẫn vô cùng trẻ con, nghe thấy mấy câu “giận dõi” của Lương Tiểu Ý, cậu vội vàng cong môi lên nói: “Không có đâu, mommy quan trọng nhất. Nhưng thầy đã nói rồi, nếu không đi học, sẽ không có tương lai, sau này chỉ có thể làm cu li vác gạch kiếm tiền, người nhà chỉ có thể ăn cháo và dưa muối sống qua ngày thôi… Tiểu Bảo muốn đi học, sau này Tiểu Bảo lớn, sẽ nuôi mommy ăn sung mặc sướng, trắng trẻo mập mạp”
Lương Tiểu Ý nghe thấy con trai mình nói thế, trong lòng cô vừa mãn nguyện vừa chua xót, vừa vui mừng vừa không cười ra nước mắt… “Muốn nuôi mommy trắng trẻo mập mạp, vậy chẳng phải là mommy biến thành chú lớn mập rồi sao?”
Bạn nhỏ Tiểu Bảo của chúng ta bắt đầu kiêu ngạo, cậu tự hào hất cằm lên, ưỡn cao cổ “hừ” một tiếng: “Cho dù mommy có biến thành chú lớn mập mạp, thì chắc chắn mommy cũng sẽ là chú lợn đáng yêu nhất thế giới”
Lương Tiểu Ý nghe thấy cậu con trai năm tuổi của mình nói như thế, khuôn mặt tròn xoe của cô ngây ra… Ữm, sau này lớn lên, chắc con trai cô sẽ là một cao thủ tán gái đấy nhỉ?
Anh trai Lương Chỉ Hoành ngồi bên cạnh không thể nghe tiếp được nữa, cậu chau mày giống y hệt Tô Lương Mặc, ánh mắt nghiêm nghị của cậu hướng về phía Tiểu Bảo đang nũng nịu: “Nói linh tỉnh cái gì thế hả?”
Giọng nói của cậu vô cùng nhẹ nhàng, nhưng khi rơi vào †ai bạn nhỏ Lương Chỉ Duy, mọi chuyện lại không nhẹ nhàng như thế. Lương Chỉ Duy lén lút liếc nhìn anh mình, sau đó mím môi lại không nói gì nữa.
Đúng lúc này, ngoài phòng khách vang lên tiếng bước chân, ba mẹ con thản nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía âm thanh phát ra, bóng dáng cao lớn thẳng tắp của anh vừa hay cũng xuất hiện.
Lương Mặc mấp máy môi: “Ba mẹ con ăn xong rồi à?”
Lương Tiểu Ý cụp mắt xuống, bình thản “ừm” một tiếng.
Ánh mắt của Tô Lương Mặc chạm vào người Lương Tiểu Ý.. Sau một đêm, hình như cô lại thu mình vào trong mai rùa rồi, là ảo giác của anh hay sao?
Anh âm thầm chau mày.
“Hôm nay daddy sẽ ở nhà với các con” Ánh mắt của anh chuyển từ Lương Tiểu Ý qua phía hai anh em. “Buổi chiều daddy sẽ đưa các con đến trường”
Ba mẹ con đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía người người đàn ông với dáng người thẳng tắp kia… “Nhanh như thế sao?”
Lương Tiểu Ý buột miệng hỏi.
“Trường nào thế?” Chuyện liên quan đến các con, trước giờ Lương Tiểu Ý chưa bao giờ lơ là, cô nhất định phải hỏi rõ ràng: “Giáo viên như thế nào? Môi trường ở đó có tốt hay không?
Đối diện với những câu hỏi liên tiếp của cô, anh nhẫn nại trả lời từng câu hỏi một, cuối cùng anh còn nói thêm: “Mặc dù Đại Bảo chưa từng học mẫu giáo, Tiểu Bảo cũng chưa học xong mẫu giáo, nhưng cả hai đều thông mình, anh định cho các con học thẳng tiểu học luôn”
“.. Sao có thể như thế được?” Lương Tiểu Ý vô thức phản đối, nếu học tiểu học luôn, việc học hành sẽ rất nặng, cô rất lo cho sức khỏe của Đại Bảo.
Tô Lương Mặc bước lên phía trước, anh giơ tay ra, bàn tay anh đặt vào vai Lương Tiểu Ý: “Tiểu Ý, rồi sẽ có một ngày các con lớn lên, các con phải học cách đối diện với cuộc sống.
Các con của chúng ta rất thông minh, cứ để Đại Bảo và Tiểu Bảo với IQ hơn người ở lại trong trường mẫu giáo, không tốt cho các con đâu.”