Chương
Đầu dây bên kia đã có người nghe máy.
Tô Lương Mặc nói với ông nội Tô ở đầu dây bên kia: “Ông nội, nghe nói ông tặng cho cô chủ Tập đoàn Hải Vương nhãn đính hôn rồi?”
Ông nội Tô đang ở trong biệt thự nhà họ Tô, giọng nói già nua nhưng nghiêm nghị của ông ta vang lên: “Đúng thế, cháu là người tiếp quản nhà họ Tô, cháu cũng hơn tuổi rồi, cũng nên cưới vợ sinh con rồi, ta đã giúp cháu đính hôn với cô chủ của Tập đoàn Hải Vương…”
“Haha” Không đợi ông nội Tô nói xong, Tô Lương Mặc đã cười lạnh: “Nếu ông nội thích cô chủ của Tập đoàn Hải Vương như vậy, cháu cũng thấy rằng, cô chủ của Tập đoàn Hải Vương này cũng rất phù hợp để gả vào nhà họ Tô chúng ta”
“Nói như thế… cháu đồng ý?” Ông nội Tô nghi ngờ, cháu nội của mình đồng ý nhanh như thế sao?
Lương Tiểu Ý ở bên cạnh nghe thấy thế, cô liền im lặng cúi đầu xuống, không nói năng gì.
Khóe môi Tô Lương Mặc nở nụ cười lạnh, anh bình thản nói: “Đương nhiên.”
Lương Tiểu Ý hoàn toàn im lặng, mặt cô cúi găm xuống đất, im lặng không nói gì.
Lương Chi Hoành và Lương Chỉ Duy tuy còn nhỏ nhưng lại vô cùng thông minh. Nghe thấy những gì Tô Lương Mặc vừa nói trong điện thoại, ánh mắt hai đứa trẻ bắt đầu trở nên kháng cự, Đại Bảo cụp mắt xuống, Tiểu Bảo thì trực tiếp hơn, cậu giãy dụa trong lòng Tô Lương Mặc: “Thả tôi ra, chú là người xấu, tôi không cần chú bế”
Ánh mắt của Tô Lương Mặc nhìn vào khuôn mặt tủi thân như sắp khóc của Lương Chỉ Duy, cánh tay còn trống của anh vỗ nhẹ vào mông cậu, nhẹ giọng nói: “Không được động đậy, ngã xuống đất thì phải làm thế nào?” Đương nhiên Tô Lương Mặc không thể nào để con trai mình ngã được.
Đôi mắt hẹp dài của anh xẹt qua một tia lạnh lẽo, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào bàn tay vượt qua giới hạn của Nhạc Linh Vận, sau đó dịch chuyển dần lên trên, cuối cùng chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của Nhạc Linh Vận, khóe môi mỏng của anh hơi nhếch lên, giọng nói trâm thấp vang lên: “Cô…muốn được gả vào nhà họ Tô chúng tôi như thế sao?” Anh nói rất chậm, giọng nói du dương, lông mày anh bình thản nhếch lên.
Khóe môi mỏng của anh còn nhếch lên một đường cong quyến rũ, Nhạc Linh Vận nhìn đến mức ngây ngốc… Người ta đều nói Tô Lương Mặc của nhà họ Tô được ông trời ưu ái, anh không chỉ có gia thế lớn, còn có khuôn mặt anh tuấn, dáng người cường tráng… Hôm nay cô ta được gặp, quả nhiên anh còn hơn cả những lời đồn đại.
Anh có phong thái ung dung, khí chất thần bí… giống như một bậc đế vương, không ai có thể bì được. Đứng trước mặt anh, cô chỉ giống như một bậc tôi tớ quỳ rạp xuống… Nhưng người đàn ông này ưu tú đến mức hoàn hảo này lại sắp thuộc về Nhạc Linh Vận rồi sao?
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, trong lòng Nhạc Linh Vận đã kích động đến mức run rẩy rồi.
Cô ta hiển nhiên cũng đã quên mất người đàn ông này từng nói, anh đã có vợ có con. Cô ta cũng quên mất những điều ác độc mà Tô Lương Mặc vừa nói với mình.
Cô ta nặng nề gật đầu: “Ừm”
Ánh mắt dịu dàng tràn trề hy vọng của Nhạc Linh Vận nhìn về phía Tô Lương Mặc, nhưng cô ta lại không hề nhận ra sự khinh thường trong ánh mắt của anh.
“Không hối hận?” Anh hỏi đầy sâu sa.
“Tuyệt đối không hối hận!” Ánh mắt Nhạc Linh Vận vô cùng vui vẻ. Được gả vào nhà họ Tô, trở thành bà chủ của nhà họ Tô là ước mơ của biết bao nhiêu cô gái, sao cô ta có thể hối hận được chứ?”
Khóe miệng của anh hơi nhếch lên một nụ cười như có như không: “Được, cứ chờ đi!” Giọng nói trâm thấp của anh vô cùng dễ nghe.
Hai cô gái nghe thấy những lời anh nói, đương nhiên sẽ có cảm nhận khác nhau. Lương Tiểu Ý mặt trắng bệch, nhưng lại bướng bỉnh mím chặt hai môi không nói gì. Còn Nhạc Linh Vận thì mừng ra mặt… Người đàn ông xuất sắc nhất thành phố S sắp trở thành chồng của cô ta, cô ta vô cùng mong đợi ánh mắt ngưỡng mộ của mấy người bạn thân khi nghe được tin này.
Tô Lương Mặc chỉ để lại một câu “Cứ chờ đi” rồi sau đó đặt Lương Chi Duy lên cổ, một cánh tay nhấc cậu bé còn lại lên, còn cánh tay còn lại thì giữ chặt bàn tay của Lương Tiểu Ý.