Chương
Lục Trầm sốt ruột nói, sau đó, anh ta… bùng nổi , cậu, cậu nói cái gì cơ?” Lục Trầm mở trừng mắt, anh ta nghi ngờ những điều mình vừa nghe được chỉ là ảo giác.
Tô Lương Mặc ngồi trên ghế lái, anh hơi chau mày lại: “Bây giờ, ngay lập tức tổ chức buổi họp báo, công bố ông nội của Tập đoàn Tài chính Tô Thị và con gái Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Hải Vương, Nhạc Linh Vận, tâm đầu ý hợp, hai người vượt qua giới hạn tuổi tác, cùng nhau tạo nên một mối tình vượt thời gian. Ông Tô không thể kiềm chế tình cảm với thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Hải Vương, bây giờ ông đã tặng cho cô ấy một chiếc nhãn kim cương lớn làm quà cầu hồi.
Lục Trầm ngây người, tách trà trong tay anh ta suýt nữa thì rơi xuống đất.
Lương Tiểu Ý đang ngồi trên xe ôtô cũng ngây người…
“Khụ khụ… Hình như, cô thiên kim của Tập đoàn Hải Vương muốn gả cho anh” Mặc dù Lương Tiểu Ý rất không muốn nói ra câu này, nhưng cô vẫn nghĩ là Tô Lương Mặc đã hiểu nhầm gì đó, nếu anh thực sự tổ chức họp báo, thì chuyện này không thể thay đổi được nữa rồi.
“Ai nói thế?” Anh quay đầu sang, nhếch lông mày nhìn Lương Tiểu Ý: “Nhãn kim cương cỡ lớn là do anh tặng sao?”
Lương Tiểu Ý lắc đầu.
“Là anh cầu hôn cô ta, thừa nhận cô ta là vợ chưa cưới của anh sao?”
Hình như… cũng không phải? Lương Tiểu Ý lại lắc đầu.
“Vậy thì đúng rồi, nhãn không phải anh tặng, lời hứa cũng không phải anh nói” Khóe môi mỏng của anh khế mấp máy: “Nhẫn là ông nội tặng, lời cũng là ông nội nói. Vậy thì người cưới cô ta đương nhiên cũng là ông nội. Tại sao anh phải chịu trách nhiệm cho việc ăn chơi, phong lưu của ông nội chứ?”
Lương Tiểu Ý mắt chữ A miệng chữ O, cô nhìn khuôn mặt “chính là như thế” của anh, bỗng chốc cô không biết nên nói gì, rõ ràng cô biết những lời anh nói là vô lý, nhưng cô lại không thể tìm được lý do để phản bác.
“Nhưng… chắc chắn cô ấy không muốn gả cho ông nội Tô đâu: Thấy cô vẫn vướng mắc vấn đề này, anh không nhịn được mà quay đầu sang, ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn cô: “Em mong nhìn thấy cô gái khác gả cho anh như thế à? Anh mong chờ đẩy anh cho cô gái khác như thế à?” Đôi mắt đen thẫm của anh trầm xuống, vừa nghĩ đến việc cô gái đang ngồi bên cạnh mong mình cưới cô gái khác, vội vã đẩy anh cho cô gái khác thế này, trong lòng Tô Lương Mặc lại vô cùng tức giận.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh cứng lại, anh giận dữ nói: “Lương Tiểu Ý! Anh nói cho em biết! Cả đời này em đừng mong rời khỏi anh! Anh không quan tâm em đang nghĩ cái gì trong lòng, em mau dừng lại cho anh! Muốn rời xa anh à, đừng có mơi”
“…” Sao anh lại nghĩ đến việc cô muốn rời xa anh rồi?
Lương Tiểu Ý càng nghĩ càng khó hiếu.
Thấy Lương Tiểu Ý bỗng nhiên trầm mặc như thế này, Tô Lương Mặc càng thêm khẳng định cô gái này lại có suy nghĩ muốn rời xa mình, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập lửa hận.
Nhưng anh lại không thể nổi giận với cô, anh chỉ đành kiềm nén cơn giận xuống, vì thế, khuôn mặt anh tuấn của anh có phần trở nên hung ác hơn.
“Tôi nói đến chuyện anh tổ chức họp báo kìa, một khi anh làm như thế, chuyện này sẽ không thể nào thay đổi được nữa.
Cho dù cô thiên kim tiểu thư kia kiêu ngạo và xấu tính đến đâu thì anh cũng không thể vì thế mà hủy hoại cuộc đời một cô gái được” Hôn nhân là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời một cô gái, mặc dù Lương Tiểu Ý ghét Nhạc Linh Vận đã buông lời sỉ nhục cô và các con, nhưng cô không thể hủy hoại cuộc đời một cô gái vì chuyện này được. Cô không thể làm được!
Nhưng ai ngờ được là!
Tô Lương Mặc đang tức giận, nghe thấy những lời Lương Tiểu Ý vừa nói, lửa giận trong lòng anh càng thêm sục sôi…
Tổng giám đốc Tô của chúng ta không thể nổi giận với vợ mình, nhưng trước giờ anh chưa từng mềm lòng với bất cứ ai hết.