Chương
Lương Tiểu Ý mỉm cười, “Bà ơi, bà không nghe nhầm đâu ạ, cháu sẵn lòng gánh vác toàn bộ tiền thuốc men của ông nhà”
“Bịch” Bà lão trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lương Tiểu Ý, kích động nghẹn ngài nói: “Ông trời ơi, tôi đây gặp được Bồ Tát sống rồi sĩ Lương, cô là người tốt” Bà lão nước mắt đong đầy, biết ơn nói, ơn, cảm ơn cô, cô là người tốt!”
Lương Tiểu Ý ngại ngùng vội vàng đỡ bà lão dậy, báo cho bà biết phẫu thuật tồn tại rất nhiều nguy hiểm, có thể bàn bạc với người nhà trước rồi gọi thoại thông báo quyết định cho cô. Nhưng đừng kéo dài quá lâu, khối u sẽ phát triển lớn hơn.
Lương Tiểu Ý tạm biệt bà lão, sau khi ba người bọn họ lên xe, Mạc Tử Xuyên nhịn không được oán trách cô: “Anh thật sự phục em đấy!
Đoán chừng trên đời này cũng chỉ có đồ ngốc như Lương Tiểu Ý em vừa bỏ tiền vừa bỏ sức còn bị coi là lừa đảo mà không hề tức giận chút nào.
Tiểu Ý, rõ ràng sức khỏe của em cũng không tốt, em còn quan tâm chuyện sống chết của những người lạ kia làm cái gì?”
Mạc Tử Xuyên chọc Savvy đang ngồi ở ghế trên, “Cậu nói gì đi chứ?”
Savvy nhún vai, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ: “Cậu cũng không phải không biết, đây là tâm nguyện cuối đời của Tiểu ợi khi Mạc Tử Xuyên mím môi quay mặt ra cửa sổ, Savvy thay đổi chủ đề, dường như không chút để ý hỏi Lương Tiểu Ý: “Tiểu Ý, em từng nghĩ tới chuyện bệnh của em có khả năng chữa trị được không?”
Lương Tiểu Ý tự giễu cười, vô cùng ủ rũ, “Anh đừng đùa em nữa! Savvy, anh được công nhận là thiên tài y học, thì anh càng hiểu rõ, đến tận bây giờ trên thế giới vẫn chưa có cách chữa trị virus NE trong cơ thể em: “Hối hận không?”
Savvy Wayne đột nhiên cất giọng hỏi, anh vẫn luôn muốn hỏi Lương Tiểu Ý câu hỏi này, anh nói: “Năm đó em vẫn còn nhỏ, lại vì người khác mà chịu đựng tất cả những điều đó. Tiểu Ý, em có từng nghĩ đến, nếu như năm ấy em không thay thế cậu bé đó trở thành con tin thì hiện tại cũng không cần chịu đựng đau đớn do virus NE gây ra, càng không cần giống như bây giờ giờ phút phút đối mắt với nguy cơ tử vong?”
Lương Tiểu Ý không chút do dự, “Nếu như năm đó em không trở thành con tin thay Tô Lương Mặc, có lẽ cuộc đời này em cũng đã bỏ lỡ người đàn ông đó”
Cô không muốn bỏ lỡ anh. Savvy Wayne và Mạc Tử Xuyên đều nghe hiểu ý trong câu nói đó.
Mạc Tử Xuyên khẽ thở dài một tiếng, môi mỏng lẩm bẩm: “Đáng giá sao?”
Tuy răng không nhận được câu trả lời, nhưng trong lòng anh ta và Savvy Wayne đều vô cùng rõ ràng. Tiểu Ý rất dũng cảm, nhiều năm chịu đựng hai tầng tra tấn của cơ thể và tinh thần mà người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi như vậy, cô vẫn tốt bụng lạc quan như trước. Người con gái như vậy, cho dù không có khuôn mặt xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, làm sao bọn họ không say mê cho được?
Mạc Tử Xuyên mím chặt môi, nhìn khung cảnh lướt qua bên cửa sổ, trâm mặc không nói. Savvy Wayne trâm tư, giãm mạnh chân ga, lái xe nhanh hơn cả lúc tới.
Lúc đưa Lương Tiểu Ý đến cổng lớn biệt thự Lý Ân, Mạc Tử Xuyên không còn trầm mặc như lúc lên xe, sâu kín hỏi Lương Tiểu Ý: “Vì sao không nói việc đó cho anh ta? Nếu như em nói cho anh ta biết thì có lẽ không có chuyện của Ôn Tình Noãấn”
Anh ta là ai, Lương Tiểu Ý tất nhiên biết, chế giễu cười một cái, hỏi ngược lại Mạc Tử Xuyên: “Nếu như anh yêu một người con gái sâu đậm, vì anh có ơn cứu mạng cô ấy nên cô ấy mới ở bên anh, chứ không phải vì yêu, anh bằng lòng không? Anh cam lòng không? Anh muốn tình yêu như vậy không?”
Lương Tiểu Ý đúng là Lương Tiểu Ý, cô có kiêu ngạo của chính mình, nếu anh đã tìm thấy người con gái mình yêu thương, sao cô còn phải đến làm phiền anh? Nhưng mà tình yêu đã sâu đậm, không thể quên đi, chỉ có thể giấu sâu vào trong đáy lòng, tự mình nhấm nháp.
Cái gọi là tình yêu, chẳng qua là anh đã có người mình yêu, cô sẽ không đến làm phiền.
Nhưng Lương Tiểu Ÿ không biết rằng, cô đoán sai bắt đầu, cũng không đoán đúng kết thúc.