Chương
Khuôn mặt của cậu cực kỳ lạnh lùng, mặc dù cậu cũng không cao hơn bé nhỏ bao nhiều, hơn nữa lại gầy hơn, tuy nhiên vẻ mặt của cậu lại có khả năng hù dọa người khác.
Người mà bé nhỏ sợ nhất chính là anh trai của mình.
Hai đứa nhỏ rời đi thì Tô Lương Mặc xoay người lại, trên mặt anh lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao em vẫn còn ở đây? Đi tắm rửa đi, đợi thêm lát nữa sẽ bị cảm mất”
“Tô Lương Mặc, em đã…vô tình phá hỏng mối quan hệ giữa anh và ông nội, có đúng vậy không?”
Tô Lương Mặc ngạc nhiên hỏi: “Tại sao em lại nghĩ như vậy?”
Lương Tiểu Ý do dự rồi trả lời: “Em nghĩ hôm nay ông thật sự tức giận đấy…Cứ để ông ấy rời đi như vậy thì có ổn không?”
“À” Tô Lương Mặc tự giễu cợt trong lòng, sau đó anh cúi đầu nhìn Lương Tiểu Ý: “Đồ ngốc, chỉ cần em ở bên cạnh anh, để anh cưng chiều và bảo vệ là được. Chuyện khác cứ để anh lot “Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết” Tô Lương Mặc nói một cách dứt khoát: “Tiểu Ý, ân oán giữa anh và ông cụ đã có từ lâu rồi.
Đừng nhìn bề ngoài hào nhoáng nhà họ Tô của bọn anh mà nghĩ mọi người đoàn kết với nhau, đừng nghĩ rằng tình cảm bọn họ bền chặt. Thực ra mọi người đều muốn tranh giành nhau để chiếm đoạt thứ tốt, chuyện trong nhà kể ba ngày ba đêm cũng chưa hết đâu”
“Được rồi, em đi tắm rồi chúng ta cùng ăn cơm”
Cô thấy Tô Lương Mặc không muốn nói nhiều thì cũng không dám hỏi thêm gì nữa.
Lương Tiểu Ý đi tắm, phòng khách không còn người nào thì lập tức trở nên vắng vẻ.
Lúc này, Tô Lương Mặc đi tới cửa sổ rồi lấy điện thoại di động ra, anh bấm một dãy số, lát sau chậm rãi nói: “Làm xong việc chưa? Vụ mua lại cổ phiếu của tập đoàn Hải vương như ào rồi? Phải để con cáo già họ Nhạc đích thân đến cầu Nói đến đây thì ánh mắt anh đột nhiên trở nên hung ác, dám làm tổn thương con trai anh sao? Bồi thường bằng hôn sự của Nhạc Linh Vận thì nghĩ xong chuyện với anh à?
Trên thế gian này không có chuyện như vậy đâu!
Ngay cả anh cũng không dám đụng đến con trai mình dù chỉ một ngón tay! Người ngoài sao có thể ngược đãi con trai của anh được? Sao có thể dám đụng đến người của Tô Lương Mặc này chứ?
Tập đoàn Hải Vương của nhà họ Nhạc, ở thành phố S, có thể được coi là có uy tín và nổi tiếng nhất. Tô Lương Mặc lặng lẽ nói lấy thì liền lấy nó, thế lực gia tộc nhà họ Tô ảnh hưởng rất rõ ràng.
Lục Trầm và Bạch Khởi Sâm cùng nhau uống trà chiều, cúp điện thoại. Anh liếc nhìn Bạch Khởi Sâm: “Vận may của anh chàng không tốt lắm”
Bỏ lại một câu nói, Lục Trâm gọi: “Phục vụ, tính tiền.” Anh cầm ví lên đứng dậy.
“Này, ý của anh là gì!” Bạch Khởi Sâm trạc tuổi với Lục Trầm, tính tình hơi ngỗ ngược. Nếu nói cho dễ nghe thì gọi là hoạt bát, còn nếu nói khó nghe thì là tính tình lỗ mảng, chơi bời lêu lổng.
Bất quá, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, có thể xử dụng từ hoạt bát để hình dung sao?
Lục Trầm cúi đầu, tầm mắt liếc qua cánh tay bị Bạch Khởi Sâm nắm giữ, trong đôi mắt đào hoa lộ ra vẻ không vui. Trong những năm đầu, Bạch Khởi Sâm vẫn còn trẻ, như vậy loại tính cách này sẽ không tốt cho lắm. Một nhóm cậu ấm ở chung một chỗ, nói vài câu không dễ nghe với nhau, vẫn tỏ ra hài hước.
Nhưng theo năm tháng Bạch Khởi Sâm càng ngày càng thiếu trưởng thành. Lần này anh phát hiện mình muốn trở thành ngôi sao điện ảnh nổi tiếng dưới cái tên truyền thông của nhà họ Lục.
Chậc chậc … Lục Trâm chép môi, tuy rằng cùng là dân ăn chơi, nhưng thật hiếm có, ở giữa mọi người đã kéo ra sự chênh lệch, phân ra đẳng cấp ba sáu chín.
Có một người con trai độc nhất như Bạch Khởi Sâm, tương lai của nhà họ Bạch bị suy sụp đã thành định cục.
Anh liếc nhìn không hiểu nổi Bạch Khởi Sâm, đầu óc anh vô cùng sáng suốt.Đoán chừng nói anh ta ngây thơ còn đỡ, hay là nói kẻ ngốc đi.
Trong mắt hiện lên một tia chán ghét … Lục Trầm thật sự cảm thấy vận may của Bạch Khởi Sâm không tốt như vậy.