Chương
Tô Lương Mặc giận dữ, chân mày cau lại, hừ lạnh một tiếng: “Thế nào? Còn chưa chịu đi nữa à?”
Sếp Tô rõ ràng đã tức giận rồi.
Có điều giận chó đánh mèo bọn họ như vậy cũng được sao?
Mặc kệ trong lòng mọi người đậu xanh rau má thế nào, thế nhưng lời đã nói ra trắng trợn như vậy, nguyên một đám người đều có chút run rẩy, kính sợ, sếp Tô đã lên tiếng, nếu có ai dám không đi thì kẻ đó chắc ăn sẽ bị ghi hận!
Hành động của Tô Lương Mặc khiến cho Lương Tiểu Ý không còn lời nào để nói.
Đúng lúc này, giọng nói của anh lại vang lên: “Cần đập không?”
Đập?
Đập cái gì?
Lương Tiểu Ý thoáng cái ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu, theo ánh mắt Tô Lương Mặc nhìn lại, cô thấy được…Camera?”
Camera!
“… Đây là?” Lương Tiểu Ý gắt gao chằm chằm vào cái camera kia, trái tim phù phù phù phù kinh hoàng.
“Ah, truyền hình trực tiếp đấy” Anh tỏ vẻ không để ý đáp.
“Truyền, hình, trực, tiếp sao?” Trên khuôn mặt tròn nhỏ nhắn, đôi mắt trừng lớn đến không thể lớn hơn, “Ah ah ah!”
Một giây sau, Lương Tiểu Ý thét lên, trong nội tâm ngũ vị tạp trần, không biết cảm giác gì, vừa xấu hổ lại vừa phức tạp, nhắm mắt lại, cúi mặt xuống, há mồm…
“Híz-khà-”
Tô Lương Mặc ngược lại hút một luồng khí lạnh, anh căn bản không dự liệu được, cô gái nhỏ của anh sẽ phản ứng lớn như vậy, không chút suy nghĩ đã cúi đầu mở miệng cắn vào bờ vai của ạnh.
Cái này đúng thật là cắn một cách ngoan độc, cách một †ầng áo sơmi, anh bị cắn đau đến tê liệt!
“Tiểu Ý, buông miệng ra, đau lắm đấy” Anh lên tiếng nhắc nhở, lại không dám mạnh tay kéo cái miệng đang căn trên vai mình ra, sợ lỡ tay làm cô bị thương.
Đau?
Ha ha… “Có đau bằng tôi không?” Lương Tiểu Ý vẫn giữ tư thế cắn bả vai anh, ngẩng đầu, đôi mắt bình thản nhìn anh: “Tô Lương Mặc, anh hại tôi bị bêu xấu, anh cũng đừng mong thoát thân!!!” Hừ, không phải muốn mất mặt sao?
Vậy được, cả hai cùng nhau mất mặt trước mặt người dân cả nước vậy thì tốt rồi!
Lương Tiểu Ý thẹn quá hoá giận!
Nhân viên quay phim, đã bị dọa cho choáng váng… Anh trai, chị gái à, đây là trực tiếp đấy!
Các người như vậy, thật sự được sao?
Cùng lúc đó, khán giả cả nước đang ngồi trước TV cũng đều trợn mắt há mồm.
Nhân viên quay phim run rẩy một cái, âm thầm gọi mẹ rồi vội vàng đem camera đóng lại!
Bất quá một màn này, cũng đã thông qua trực tiếp, phát sóng ra ngoài.
Xa xa tại thành phố N, bố Lương và mẹ Lương cũng đang xem TV…
“Ba nó, hình như vừa rồi mình mới thấy Tiểu Ý hả?” Mẹ Lương đang bưng chén cơm trong tay, hai ông bà có thói quen thường vừa ăn cơm vừa xem TV, mẹ Lương ngơ ngác quay sang hỏi ba Lương, trâm tư một hồi, chiếc đũa của ba Lương chợt rơi xuống mặt bàn, choáng váng cả đầu óc.
Mà Lục Trầm lúc này cũng nhận được điện thoại, là từ cô bạn thân của anh ta, “Lục Trâm! Nhanh xem TV đi! Tô Lương Mặc đẹp trai vô đối luôn!!! Ôi trời ơi…!”
“Gọi làm gì…” Lời còn chưa nói hết, đầu dây bên kia, cô bạn của anh ta đã vô cùng gấp gáp cướp lời, lại còn bổ sung thêm một câu: “Ai nha, không nói với cậu nữa, tôi còn phải tiếp tục xem Tô Lương Mặc ngược cẩu độc thân đây!”