Chương
Ánh mắt Sada Yamaichiro híp lại, cẩn thận nhìn chăm chú Ôn Tình Noấn. Ngay tại lúc sắc mặt của Ôn Tình Noãn đang dần trở nên tái nhợt thì bàn tay ở bên hông mới buông lỏng ra.
Mà người đàn ông ôm cô ta nghiêng người hôn lên trán cô một cái: “Ừm, ngoan. Về phòng lấy một bộ áo khoác mặt vào, nếu như em bị cảm lạnh thì người đau lòng nhất sẽ là anh đó.”
“Ừm” Ôn Tình Noãn cười hờn dỗi, cô ta quay người, bước chầm chậm về phòng của mình. Cô ta bước đi châm chậm, một bước cũng không quay đầu dừng lại. Cô ta phải xác định rằng đã nằm ngoài phạm vi tâm mắt của tên biến thái kia mới hoảng hốt chạy nhanh về phòng. Đủ để hiểu được sự nóng lòng muốn rời xa của cô ta.
Vừa vào trong phòng, cả người Ôn Tình Noãn thoát lực ngã sõng soài trên mặt đất. Cuối cùng cô ta có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sada Yamaichiro là một tên biến thái!
Cô ta sợ ông tai Chính là con ả khốn nạn Lương Tiếu Ý kia, chính con ả này làm cho cô ta mấy ngày lại phải đối mặt với tên biến thái Sada Yamaichiro này một lần!
Tô Lương Mặc, Tô Lương Mặc, TÔ LƯƠNG MẶC!
Anh bị mù sao!
Lương Tiểu Ý có cái gì chứ? Những thứ mà Lương Tiếu Ý có thì cô ta đều có! Những thứ mà Lương Tiểu Ý không có thì cô ta vẫn cóI Người thông minh sẽ biết lựa chọn ai là hợp lý!
Lúc này, biểu hiện của Ôn Tình Noãn không có hờn dõi quyến rũ như vừa nãy mà thay vào đó là một cắp mặt giống như một con rắn độc. Gắt gao nhìn chăm chằm không trung, đáy mắt tràn ngập sự tàn ác, phảng phất giống như sắp phun độc rat “Lương Tiểu Ý!” Ôn Tình Noãn khẽ nguyền rủa, cô ta buột miệng thề: “Tao thề những năm tao phải chịu sự dẫn vặt này, †ao sẽ khiến mày phải nếm trọn vẹn!”
Nội tâm của cô ta đã sớm hư thối không chịu nổi.
“Dựa vào cái gì, con ả khốn nạn như mày lại được sự ưu ái của anh, còn khiến cho anh không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ mày, mà tao, không có thứ gì kém mày! Lại phải đối mặt với một tên biến thái chết tiệt!”
Cô ta lẩm bẩm, giải phóng hết tất cả sự uất ức trong lòng.
Cô ta không biết, những thứ mà cô ta cho là bí mật đều rơi vào trong mắt của “Tên Biến Thái”.
Người đàn ông tóc đen để xõa vai nhìn xem điện thoại di động. “Tình Noãn của Anh”, cô ta chậm rãi rời đi, không lưu luyến, tới chỗ góc cua thì vội vã tăng cước bộ, tựa hồ sau lưng cô ta là một loại vi khuẩn, vi rút, cô ta nóng lòng muốn rời xa, sau khi vào nhà lại lẩm bẩm.
Sada Yamaichiro nhếch môi, một mặt thưởng thức hình ảnh truyền đến từ video trong điện thoại di động. Nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của người phụ nữ. Từ nhẹ nhàng, quyến rũ trở thành một con rắn độc….. “Ừm, trông thật là xấu!”
Âm thanh dịu dàng vang lên, vô cùng ghét bỏ, nhưng lời nói lại xoay chuyển: “Nhưng mà mình thích!”
Thấy người phụ nữ trong video trách mắng một tiếng “biến thái”, Sada Yamaichiro cười khẽ. Ông ta rất thích cô ta giả vờ ôn hòa ở trước mặt ông ta. Rõ ràng là chán ghét ông ta nhưng lại không thể không làm ông ta vui lòng, hèn mọn mà phục vụ.
“Khặc, cái thể loại đàn bà như này, mỗi ngày chỉ muốn lấy lòng ông chủ của mình, muốn từ trên thân ông chủ…. Tìm được ánh hào quang của sự an nhàn trong sinh hoạt. Chậc chậc chậc, chính là bị một tên biến thái quấy rối cũng không thể măng chửi” Làm sao được, ông ta lại rất thích xem cô ta không có điểm mấu chốt.
Nhưng mà….
“Lương Tiểu Ý?” Ngược lại rất là thú vị.
Sada Yamaichiro nhếch miệng, nghiền ngẫm.
Ông ta lấy điện thoại cầm tay ra: “Mau điều tra người quen của Tình Noãn có phải có một người tên là Lương Tiểu Ý hay không!”
Đại Bảo và Tiểu Bảo bắt đầu đi học.