Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

chương 770

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Tại sao nhà họ Phó lại có một hậu duệ ngu sỉ và ngốc nghếch như vậy? Chọc ai không chọc, mà lại đi chọc tức vị chủ nhân tàn ác như Tô Lương Mặc.

Phó Khải Sơn ở bên ngoài, cũng là một ngọn núi lớn, ai cũng phải nể ông ta mấy phần. Nhưng nếu đặt trước tượng Phật lớn trên đỉnh điện, thì nó cũng chỉ là một gò đất nhỏ, không phải sao?

Bàn về mưu mô, bàn về thủ đoạn, bàn về quyết đoán, bàn về tài lực, bàn về gia thế, bàn về quyền lực… Phó gia thật sự lọt vào mắt Tô Lương Mặc được hả?

Nhớ lại việc cách đây năm. Chính người đàn ông trước mặt đã gây ra sự náo động trong giới kinh doanh thành phố S.

Khi đó, hàng chục công ty có liên quan đến thành phố S đã được cải tổ, thậm chí còn tỏa ra các khu vực khác. Xảy ra chuyện lớn như vậy, còn có người ở thế giới ngầm muốn mua mạng của Tô Lương Mặc. Kết quả bây giờ người vẫn sống tốt, còn mấy kẻ thích chơi trò ném đá giấu tay, tất cả đều tanh bành.

Mấy người kia nhìn con cháu Phó gia đều huênh hoang trước mặt Tô Lương Mặc, thầm lắc đầu… Có vẻ như cho dù ông cụ Phó có mang xác già của mình tới xin cũng vô ích.

Nhìn xem, thắng nhãi này nói chuyện khó chịu làm sao.

“Ừ, còn nữa không?” Khóe môi người đàn ông trở nên sâu hơn, anh quét nhẹ về phía Thầy giáo Phó còn đang văng nước miếng tứ tung: “Anh tiếp tục đi” Anh giơ tay làm động tác mi “AnhI” Bị thái độ của Tô Lương Mặc chọc điên, Thầy giáo Phó giống như đánh nhau với không khí, khó chịu không biết trút vào đâu.

Nghiến răng hung tợn: “Tôi chỉ muốn nói với anh! Anh đừng kiêu căng như thế! Núi cao hơn núi! Người giỏi còn có người giỏi hơn! Mới cho anh chút mặt mũi, anh đã định đè đầu cưỡi cổ người khác! Tôi tốt tính mới muốn chuyện lớn hóa nhỏ, nếu anh không muốn, thì coi như tôi chưa nói gì! Tôi cũng không †in anh thực sự dám làm gì tôi!”

Người bên cạnh thầm lắc đầu… Tên họ Phó này, haizz, đúng là đồ ngu!

Thần sắc người đàn ông trông thản nhiên, điềm tĩnh, giơ tay lên, làm động tác “mời” với người đàn ông trung niên bên cạnh, trong khi nói: “Lý Thanh Trí, ông liệu mà làm”

Ừm… Lý Thanh Trí bây giờ nhìn thấy Thầy giáo Phó chỉ muốn bóp chết anh ta. Anh nói xem, mọi người đều để ông nội anh gọi điện thoại, anh còn cố làm ra vẻ, làm bộ thái tử gia được tâng tận trời làm cái gì hả?

Chỉ cần nhờ ông nội gọi điện, mọi chuyện sẽ được giải quyết?

Bây giờ … Lý Thanh Trí lắc đầu, ông ta không thể hòa giải được nữa, vốn không muốn đắc tội nhà họ Phó. Dẫu sao ông †a cũng là nhân viên công chức mà Phó gia ở thủ đô không chỉ làm kinh doanh mà còn có chân trong chính trị.

Nhưng mà, so với đắc tội với Tô Lương Mặc… ông ta đành với Phó gia vậy.

Đầu óc Lý Thanh Trí rất rõ ràng, cân nhắc thiệt hơn là bản lĩnh để ông ta có ngày hôm nay. “Người đâu, mang về đồn, thẩm vấn, lấy khẩu cung, làm theo quy trình, một cái cũng không thể thiếu” Nếu đã phải đắc tội một bên, vậy thì cố gắng làm tốt một chút, cũng tốt… Nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, Lý Thanh Trí cũng không phải loại ngu ngốc.

Thầy giáo Phó không dám tin nhìn mọi việc xảy ra, không ngờ người đàn ông này thật sự dám làm như vậy!

“Tôi xem đứa nào dám! Tôi là người nhà họ Phó! Phó Khải Sơn là bố tôi! Ông nội tôi là được người khác gọi ông cụ Phó, Phó Quân Vệ!”

Lắc đầu, Lý Thanh Trí mở miệng: “Bất kể anh là ai, cha anh là ai, ông nội anh là ai, người mà anh đắc tội chính là Tô Lương Mạc”

Sét đánh giữa trời quang!

“Tô… Lương Mặc?” Thầy giáo Phó nghỉ ngờ tai mình có vấn đề, người anh ta đắc tội là Tô Lương Mặc? Vì vậy… sắc mặt Thầy giáo Phó lập tức tái nhợt!

Lý Thanh Trí lại lắc đầu lần nữa. Vấn đề này cuối cùng cũng coi như giải quyết xong.

Ngoài cửa, giám hiệu Vương và hiệu trưởng Vương bị chặn lại ở cửa, bây giờ sự việc đã được giải quyết xong, cuối cùng họ cũng được cho vào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio