Chương
Chỉ thấy Hứa Thần Nhất búng tay một cái, Lương Tiểu Ý vốn đang hôn mê đột nhiên mở bừng mắt ra, nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, tuy rằng cô mở mắt nhưng trong mắt lại trống rỗng không cảm xúc.
Lúc này cô giống như một con búp bê vải rách nát, ánh mắt vô thần đó khiến Tô Lương Mặc không đành lòng. Nhưng mà, Hứa Thần Nhất đã bắt đầu thôi miên.
Sau khi tiến hành xong thủ pháp thôi miên đặc biệt, Hứa Thần Nhất hỏi Lương Tiểu Ý đang năm trên ghế: “Tôi là Lương Tiểu Ý” Lương Tiểu Ý trả lời “Rất tốt, vậy bây giờ nói cho tôi Thần Nhất hỏi.
Tuy trong lòng đã biết đáp án, nhưng câu hỏi này vẫn khiến Tô Lương Mặc đứng bên cạnh cảm thấy hồi hộp, mắt lộ ra vẻ khẩn trương nhìn chăm chú vào Lương Tiểu Ý đang chìm trong trạng thái thôi miên mãi đến khi cô nói: “Tôi yêu Tô Lương…Anh Tô.”
Mí mắt Hứa Thần Nhất giật một cái, câu trả lời I=kỳ quái này khiến anh phải liếc mắt nhìn Tô Lương Mặc đang đứng bên cạnh một cái, im lặng dùng khẩu hình nói chuyệ: t cuộc cậu đã làm gì với cô ấy? Lúc trước tớ đã cảm thấy kỳ quái, cô ấy luôn gọi cậu là anh Tô, tớ còn tưởng răng đây là tình thú của hai người các cậu. Nhưng xem ra không phải rồi”
t, người cô yêu nhất là ai?” Hứa Tô Lương Mặc ngay lập tức biến sắc, vẻ mặt ngưng trọng hỏi Hứa Thần Nhất: “Có người bị thôi miên nào vẫn nhớ kỹ những lời thề và hứa hẹn của mình không?”
“Nếu như một người nào đó ngay cả khi bị thôi miên vẫn nhớ kỹ hứa hẹn, lời thề với người khác; vậy chỉ có thể nói rõ rằng, người này đã đem giao hẹn khắc sâu vào trong lòng, đóng dấu vào trong máu thịt từ lâu”
Hứa Thần Nhất nhìn Tô Lương Mặc, nói thẳng: “Cũng có nghĩa là so với ba chữ “Tô Lương Mặc”, “anh Tô” càng khiến trí nhớ của cô ấy ấn tượng hơn”
Âm!
Tô Lương Mặc dường như bị sét đánh, đờ đẫn đứng im tại chỗ.
Trong đầu anh tràn ngập hình ảnh, những câu nói vô tình lúc ban đầu: Cái tên Lương Mặc này là cô có thể gọi sao? Chỉ có Tình Noãn mới được gọi tôi như vậy!
Về sau còn gọi tôi là Lương Mặc, tôi liền khiến cô câm họng!
Anh Tô, anh yên tâm, cho đến lúc chết, Lương Tiểu Ý tôi sẽ không gọi nhầm xưng hô của anh nữa.
Hô hấp của Tô Lương Mặc trở nên khó khăn, cô quả nhiên tuân thủ giao hẹn, nói được làm được, thậm chí trong trạng thái bị thôi miên, vẫn không nói sai xưng hô của anh! Nhưng tại sao anh lại cảm thấy khó chịu như vậy, đến hô hấp cũng cảm thấy ngột ngạt?
Hứa Thần Nhất mím chặt môi, rốt cuộc Tô Lương Mặc đã làm gì với Lương Tiểu Ý, khiến cô đã chìm vào trạng thái thôi miên vẫn không quên lời thề và hứa hẹn của mình?
Cuộc xét hỏi tiếp tục “Vì sao cô lại về nước?”
“Vì hoàn thành tâm nguyện.”
“Tâm nguyện gì?” Hứa Thần Nhất tiếp tục hỏi, Tô Lương Mặc ngắt lời anh ta: “Cái này không cần phải hỏi nữa” Anh biết âm nguyện của cô là gì.
Hứa Thần Nhất gật đầu, tiếp tục hỏi Lương Tiểu Ý đang chìm trong thôi miên: “Vì sao sau về nước lại chọn thành phố S mà không về thành phố N?”
Tô Lương Mặc cũng rất quan tâm câu hỏi này. Anh đã nghĩ tới vô số khả năng, nhưng lại không nghĩ tới…
Hai mắt Lương Tiểu Ý đờ đẫn, trong tai cô chỉ có giọng nói của Hứa Thần Nhất, nghe thấy câu hỏi, cô máy móc trả lời: “Tôi đã mắc bệnh, không thể để cho bố mẹ thấy bộ dáng phát bệnh của mình được. Tôi cũng không muốn khiến họ lo lắng”
Đôi mắt của hai người đàn ông đứng bên cạnh co bỗng trở nên sắc bén sâu thảm. Hai người đưa mắt nhìn nhau, Tô Lương Mặc nhìn Hứa Thần Nhất rồi gật đầu…Bọn họ sắp đến chạm đến sự thật, lẽ liên quan đến lí do tại sao Lương Tiểu Ý cần tiêm thứ chất lỏng không rõ ràng đó.
Hứa Thần Nhất ngay lập tức thay đổi bộ dáng thong dong tùy ý lúc trước, sắc mặt cũng trở nên tập trung hơn.
“Lương Tiểu Ý, cô mắc bệnh gì?”