Chương
Mỗi câu nói của Tô Lương Mặc đều quanh quấn bên tai anh ta. Trái tìm của Lục Trầm cũng rơi xuống tận đáy vực.
Tên họ Tô đó đúng là một kẻ điên!
“Cậu định lừa cô ấy bao lâu?” Lục Trầm hỏi.
‘Trong điện thoại, Tô Lương Mặc trả lời khó nghe đến vậy: “Cứ giấu đến khi các chỉ số về máu của cô ấy quay lại bình thường. Tiếp tục lừa để cô ấy sinh đứa tiếp theo, đến khi nào thay máu đến khỏi bệnh thì thôi “Ý cậu là sao? Cậu nói chuyện tàn độc như vậy không chỉ một lần này thôi mà có những lần tiếp theo nữa? Cậu nói đứa trẻ cần phải hi sinh không chỉ một mà có thế đứa thứ hai, đứa thứ ba nữa? Cho đến khi bệnh của cô ấy khỏi thì thôi?” Có phải anh ta hiểu sai ý rồi không, trái tim của Lục Trầm nhảy ve nhanh, anh ta chỉ mong bản thân hiểu sai rồi, nếu không…
“Tớ chỉ muốn cô ấy được sống!” Độc ác đến mấy cũng không sao cả.
Dù đối phương không nói thẳng ra nhưng Lục Trầm nghe vậy liền lặng người… Anh ta lại đoán đúng kĩ
“Cậu làm như vậy có nghĩ đến việc nếu cô ấy biết thì tâm trạng sẽ thế nào không” Cô ấy có thể sẽ hận cậu cả đời. Tô Lương Mặc, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, Lần này không giống với bất kì những lỗi lầm nào trước đây, nếu cô ấy biết sẽ hận cậu đến già. Cậu phải nghĩ cho ”
“Tớ biết!”
“Cậu biết mà còn làm?” Lục Trầm tức đến nố phổi: “Dừng lại đi, đến lúc này.
chỉ có cậu biết tớ biết, nhân viên y tế tham dự là biết, những người khác không ai biết cả. Tớ sẽ giữ bí mật này đến lúc xuống mồ, những nhân viên kia thì không dám nói rồi, cậu hãy giữ bí mật này mãi mãi!”
“Không được! Tớ muốn cô ấy phải sống!”
“Tô Lương Mặc!” Lục Trầm giận giữ: “Tớ không muốn nói chuyện với tên điên như cậu nữa, tùy cậu!”
Lục Trầm thở phì phò cất đứt điện thoại, sắc mặt anh ta xanh lét, nhấc bước chân nặng nề quay lại biệt thự.
Mà bên kia, trong bệnh viện số một của thành phố S.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, một người đàn ông đứng thẳng trước cửa phòng, trong tay cầm điện thoại di động, đôi mắt không hề chớp nhìn chảm chảm lên ánh đèn phẫu thuật Tô Lương Mặc không nói với Lục Trầm rắng, cái thai này của Lương Tiểu Ý đã không thế giữ được rồi Cuộc phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi. Lúc Lương Tiểu Ý châm chậm chuyển tỉnh, Tô Lương Mặc đang ngồi cạnh cô gọt táo.
“Lương Mặc” Cô mở miệng gọi tên anh, người đàn ông nghiêng đôi gò má nhìn cô. Lương Tiểu Ý nghĩ ngợi một lát lại nói: “Xin lỗi”
Con dao trong tay Tô Lương Mặc lệch đi đâm vào ngón tay.
“Trời ạ, sao lại không cẩn thận như vậy?” Lương Tiểu Ý luống cuống: ‘Mau gọi bác sĩ”
“Không có việc gì, em nãm xuống đi, chảy ít máu thôi, vết thương nhỏ ấy mà” Cơ thể Tô Lương Mặc nghiêng đi tránh được ngón tay quan tâm của cô. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ ngưng lên tai web và tập trung lên tại áp nhé.
Hàng lông mi dài che khuất cảm xúc dưới đôi mắt… Câu xin lỗi này nên để anh nói với cô mới phải “Xin lỗi Lương Mặc, em biết anh rất muốn được có thêm cục cưng trong nhà, khó lầm mới có thể mang thai, cục cưng lại không khỏe mạnh. Em còn muốn vì anh sinh thêm những đứa trẻ mạnh khỏe, nhưng em lại không làm được” Lương Tiểu Ý xấu hổ: “Là bởi vì cơ thể của em quá yếu mới làm ảnh hưởng đến cục cưng?
“Nói vớ vấn gì đó” Cổ họng Tô Lương Mặc nghẹn ngào, anh nhìn Lương Tiểu Ý tự trách như vậy… người phụ nữ ngốc nghếch này không hề hay biết, hết thảy tôi lỗi đều do anh.
Cô không biết rằng mục đích ban đầu khi anh cho phép cô mang thai đã đây toan tính dơ bẩn.
“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, Nghỉ ngơi cho khỏe, anh ra ngoài băng vết thương” Không khí nơi này khiến ngay cả việc hô hấp anh ta cũng cảm thấy khó khăn, anh cần thiết mau chóng thoát khỏi Khi anh đã ra đến ngoài cửa, đẳng sau lại truyền đến giọng nói mềm mại của người phụ nữ: “Ế? Đây là túi máu ư? Em tưởng chỉ cần truyền dịch mà thôi.