́c chiến trận
Ngày tháng âm lịch hai vạn quân tiên phong của Vương đình đã tới được Khẩu Hồ Phi, trước lúc đến đây người thảo nguyên vẫn còn nghi ngờ vị Vương gia này có chém gió không. Vì vô thanh vô thức chiếm trọn một cửa ải thông quan trường thành đâu phải chuyện dễ. Thế nhưng khi còn cách km thì thám báo thông tin lại rằng Hồ Phi vẫn trong tầm kiểm soát thì người phóng ngựa như điên lại là hai con gấu hôi của thảo nguyên. Nguyên Hãn cũng mong lắm rồi, hắn muốn được tắm rửa tử tế một phen, lần tắm rửa gần đây nhất của hắn cách gần tuần rồi, thật không hiểu sao hắn có thể ấy ấy với Tiểu Đóa được nữa.
Dân du mục xông vào cửa Hồ Phi trước tiên, họ nhảy xuống ngựa ôm lấy binh lính Nam Việt đang coi giữ thành nhấc bổng lên, vồ vập tán dương, nhất là hai con gấu Nhan Bá và Hỏa Sư mỗi lần họ ôm là xương của binh sĩ Nam Việt kêu kèn kẹt. Họ mừng là phải thôi đã bao giờ quân Vương Đình nhập thành dễ vậy đâu, muốn công trường thành mà không bỏ ra vài ngàn nhân mạng thì đừng có mơ. Lần này không phí một mũi tên nào có thể tiến thẳng Trung nguyên cướp bóc họ không hạnh phúc mới không bình thường.
Nhìn những đại thần công súng oai vũ Nhan Bá không nỡ nung ra thành đạn nhưng Nguyên Hãn mắng cho tối mũi. Mấy người là kị binh di chuyển nhanh mang theo mấy khẩu pháo nặng mấy chục tấn làm gì, đánh đên An Huy đi Nguyên Hãn hắn cấp cho mấy khẩu pháo nặng tấn bắn xa gấp năm lần khẩu này, uy lực thi gấp cả mấy chục lần, nói chung không cùng đẳng cấp. Trong ngày Nam Việt quân mặc minh triều phục tỏa ra khắp bốn phía thu gom than đá, cướp cũng được và mua cũng xong, phải đủ để đúc vạn đầu đạn.
Công nghệ lò cao được chuyển giao, những người thảo nguyên biết tiếng Hán đều tụ tập lại nhìn coi cho biết nhưng ngay lập tức bị hai con gấu xua đi, chỉ bộ lạc của họ mới có quyền được giữ bia quyết này. Đầu tiên là làm khuôn đất, sau đó là khuôn gang mỗi bộ khuôn gang phải tầm hơn trăm viên đạn. Thế rồi những người thảo nguyên miệt mài đúc đạn đồng, hơn mười vạn viên đạn tập bắn đã biến hình cũng bị họ thu gom lại hết rồi đem đúc lại. Sau đó là mài cho trơn, quả thật những người du mục chăm chỉ không ai bằng, thay nhau đúc hết vỏ đạn rồi đến đầu đạn. Vì súng kíp sử dụng kiểu đạn nhồi thuốc sẵn, sau khi bắn xong thu hồi lại nhồi thuốc súng lại dùng tiếp được nên cũng không cần đúc nhiều, chỉ khi nào bắn nhiều lần vỏ đạn hỏng thì mới cần thay mới.
Bốn ngày công tác liên tục họ đã thu được vạn đầu đạn, thuốc súng thì họ có đến gần tấn của căn cứ Hồ Phi Nguyên Hãn chỉ việc chế lại mà thôi. Đạn có súng có vậy là một vạn súng kíp binh và vạn quân chính quy lên đường còn mười vạn phụ binh và phụ nữ v.v.. để lại Khẩu Hồ phi canh giữ đường về. Con đường đánh cướp cuả họ là xuyên qua Sơn Tây uy hiếp Bắc kinh.
Lúc này tại Nam Kinh tưng bừng rồi, hơn vạn quân của Mộc Thạch uy hiếp tới chân thành rồi. Cũng may thành Nam Kinh còn khẩu pháo đời đầu, mà Mộc Thạch đi thuyền bé không chở được mấy khẩu pháo nặng của Dương lăng cả thế nên vẫn chưa công phá được Nam Kinh. Thế nhưng phá hoại với xung quanh là không thể kể hết. Cùng là dân Hoa Hạ với nhau nhưng quân của Mộc Thạch đối xửa với bách tính Nam Minh còn tàn ác hơn cả dân du mục, đốt giết, cướp hiếp,... nói chung là đủ cả.
Quân Bắc Minh không đủ pháo to nên đành chịu thôi không thể công vào nổi Nam kinh với khẩu pháo nhẹ mm tầm xa km. Đùa à đấu kể cả người ta không bắn đến nơi thì ông cũng đừng hòng mà tiến. Cửa thành Nam Kinh bị bắn vỡ lâu rồi nhưng họ chất đá ben trong, bộ binh cầm súng vừa lao lên vào tầm km thì pháo nã đạn như đúng rồi, thiệt hại quân Bắc Minh buộc phải rút lui. Dùng pháo tầm xa của mình bắn vào thì đối phương đã di chuyển rôi, pháo mm rất nhẹ di chuyển liên tục được. Bắn xập.cả một đoan tường thành thì cũng chả để làm gì, bộ binh xông lên lại ăn đạn pháo như chơi. Thế là hai bên dằng co, mặc dù chịu bị đánh là Nam Minh nhưng pháo của Bắc Minh qua ít, mai rùa của họ vẫn vững.
Sau bảy ngày không công nổi Nam Kinh, Mộc Thạch bắt buộc phải rời đi vì quân Trương Phụ sắp tới rồi. Thế nhưng số hắn rất đen khi rút bằng Vận Hà về Hán Thủy. Bởi vì xuôi Hán Thủy là Hứa giang với gần một vạn quân đang trên đường cần Vương. Một trận chiến của máu thịt và đạn pháo sảy ra thực sự khốc liệt, hai bên quân số tương đương, vũ khí giống nhau, đều là người hoa hạ. Họ bắn nhau từ trên thuyền, mò lên bộ đánh tiếp, không ai chạy cả, Mộc Thạch thì không còn đường để chạy, Hứa Giang thì quyết vứt tính mệnh binh sĩ để kiếm cái công lao bằng trời này.
Một ngàn quân của Phạm Quang không hề tham chiến, súng cối bắn xa nhất chỉ được m, hai bên toàn cách nhau m nổ súng hắn không có đất diễn. Nhưng khi trời đã tối hai bên đóng trại cách nhau có km thì lại là thời điểm súng cối lên ngôi.
Quân Nam Minh bổn cũ soạn lại. Bê bao cát lấn dần tấn công, khi khoảng cách còn m thì súng cối nã mạnh đạn nổ, sau đó là đạn khói, quân lính đeo mặt nạ xông lên, và họ thành xông chọc thủng phòng tuyên quân Bắc Minh đang đại loạn. Một chỗ thủng là trăm chỗ hở, do đó giữa đêm tối cứ điểm mới lập chưa lâu không thể phòng thủ hiệu quả, nếu như Hứa Giang cho đánh chắc, tiến chắc thì có lẽ đánh tan được đội ngũ này mà không mấy thương vong, nhưng hắn cần là đầu người để báo công nên chẳng tiếc mạng binh sĩ mà cho lao lên tổng tiến công. Cho đến sau cùng Nam Minh ngã xuống ngàn, Bắc minh ngàn tử trận, chỉ có một ngàn thương binh không chạy được bi bắt làm tù binh, còn lại vứt hết đồ đạc vũ khí chạy trốn tứ tán.