Ngược Về Thời Lê Sơ (Nam Việt Hải Quốc)

chương 192: bái sư chính trị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sự cường đại của Nguyên Hãn là được nhóm Ninja này chứng kiến từ đầu đến cuối, hơn trận chiến mà hào hùng nhất có lẽ là trận cuối cùng Trương Tam Phong đệ nhất nhân võ lâm Hoa hạ. Thế nhưng lúc này hắn đang bị cái gọi là anh hùng hảo hán dùng mấy trăm vây một, quả thật bồ tát cũng nhịn không nổi. Các Ninja là lực lượng đào tạo để giết người chứ không phải tranh đấu võ công, cách đánh lén và thu gặt tính mệnh của họ hiệu quả còn hơn cả “võ lâm cao thủ” Nam Việt Vương. Với kĩ thuật cao của Nam Việt thì trang bị và chiến thuật của họ rất có nhiều thay đổi... ví dụ như đạn khói của họ có thêm độc dược và lượng khói cực nhiều gây sặc, hơn mười cao thủ Ninja tung bom khói rồi mang mặt nạ phòng độc mà lao vào đám khói, chỉ thấy tiếng la hét toán loạn, chân tay cụt tung tóe, máu thịt bày nhày. Các Ninja được ra lệnh không nổi súng nếu trường hợp tình hình chưa đến mức bế tắc không lối thoái, nếu họ nổ súng thì hơn cao thủ này đừng mong có ai thoát được.

Sau vài chục giây thì cả Nguyên Hãn và đội hình sát thủ của hắn đã đục thủng một lỗ trong vòng vây của Võ Đang, lúc này Nguyên Hãn đang đứng giữa vòng bảo vệ của các Ninja mà cười lớn:

- Cái gọi là anh hùng hảo hán giang hồ bản Vương lãnh giáo rồi, cáo từ.... miễn tiễn a ha ha ha ha...

Tiếng cười cuồng tiếu như vang vọng cả đỉnh núi Võ Đang, như cái tát đau đớn vào mặt cả võ lâm trung Hoa. Họ giờ đây không dám xông lên vì các Ninja đã rút súng mà chĩa như lông nhím ra bên ngoài.

Nhìn thấy Nguyên Hãn lông tóc vô tổn lững thững xuống núi cả chân núi đại biểu các quốc gia hoan hô ầm ĩ, không chứng kiến tận mắt nhưng họ đã đoán ra kết quả của trận chiến. Một mình một kiếm sát nhập Võ Đang, xa luân chiến cao thủ đánh bại Võ Đang đệ nhất cao thủ, ba vào ba ra lông tóc vô tổn. Phải nói là trước nay chưa từng có, sau này cũng không có, đại biểu các nước phụ thuộc hoặc có quan hệ đồng minh thì càng hưng phấn vì họ lựa chọn chuẩn xác rồi. Kể cả Nam Minh là Hán tộc rõ ràng nhưng nếu so sánh việc được mất của quốc gia và mặt mũi võ lâm giang hồ thì họ lựa chọn lợi ích quốc gia. Cái thời kì này rất lạ, Nam Việt hỗ trợ vũ khí, đào tạo quân sự, hợp tác vũ trang cho các quốc gia phụ thuộc và đồng minh lại tác dụng không bằng một việc làm mang tính võ biền trọng vũ lực cá nhân của Nguyên Hãn. Dù sao cái chủ nghĩa anh hùng cá nhân thời này ăn rất sâu, có đồng minh hay mẫu quốc có được quân chủ trí dũng song toàn, anh hào thần nhân như vậy vô hình chung làm cho lòng tin họ càng tăng cao, liên minh chính trị lại bền vững hơn một phần.

Vô hình chung việc làm tưởng như vô bổ này của Nguyên Hãn lại có ý nghĩa chính trị cực kì to lớn mà chính cả Nguyên Hãn chắc cũng không ngờ đến. Ngay tại chỗ Thế tử Lý Tử Thành của Nam Triều Tiên, Thế tử Trần Ích Thiêm của Việt Nam, thế tử Mạc Phủ Miamashu của Nhật Bản quỳ xuống xin bái Nguyên Hãn làm sư. Việc bái sư này mang ý nghĩa thuần phục chính trị, cũng có ý nghĩa sùng bái cá nhân, nên nhớ sau này ba người đều có thể trở thành quân chủ của ba nước đấy, khi họ đã gọi Nguyên Hãn là lão sư thì trong vấn đề thuần phục giữa hai quốc gia còn cần bàn bạc nhiều chăng?

Lẽ dĩ nhiên vì nguyên nhân chính trị quan trọng mà Nguyên Hãn đồng ý nhận vị đệ tử này, còn việc dạy những cái gì đó là chuyện sau này. Nhưng giờ đây người ta biết rằng nước bé phân bố khắm nơi Đông Á này đã trở thành triệt để thuần phục Nam Việt và tạo thành một khối liên minh rất vững chắc. Bởi vì đơn giản quân chủ Nam Việt là lão sư của quân chủ tương lai tam quốc này, ai muốn đụng vào họ thì phải hỏi qua “lão sư” của họ có ưng ý không. Vô hình chung quan hệ của tiểu Tam quốc này với Nam Việt đã thăng lên một tầm cao mới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio