Giờ đây Thuận Thiên đế cũng đã yên tâm hoàn toàn về sức mạnh của chính mình. Mặc dù vẫn biết bậc đế vương vô tình, thế nhưng hắn vẫn là con người, mà đã là con người thì thất tình lục dục đều phải có. Lòng biết ơn là không thể không có, mặc dù tất cả những gì Nam Việt cung cấp cho Đại Minh đều là mua bán cả. Thế nhưng những thứ mà Nam Việt bán, hay nói dúng hơn là Nguyên Hãn bán đều là những thứ không thể mua bằng tiền đó.
Mà cả triều đường, con dân đại Minh đều biết Phò Mã gia của họ đã làm những gì để giúp đỡ Đại Minh. Lòng người sở hướng là chuyện bình thường, chưa biết sau này như thế nào thế nhưng lúc này đây tình cảm Đại Minh và Nam Việt đúng là đang trong tuần trăng mật. Thuận Thiên còn tuyên bố: “ Trẫm không có thêm con gái chứ nếu có thì cũng gả nốt cho Nguyên Hãn. Thế nhưng tên này có tật xấu là quá khiêm tốn rồi. Cái gì mà Nam Việt Vương, hắn phải là đế mới đúng. Hạ chiếu cho trẫm khuyên hắn xưng đế đi... hắn xưng đế trẫm ủng hộ đầu tiên.... để xem kẻ đui mù không mắt nào dám không công nhận con rể trẫm xung đế”.
Trong cái chiếu chỉ này phải để ý hai điểm một là kẻ đui mù nào không công nhận Nguyên Hãn... đây là chỉ thẳng mũi kiếm về Đại Việt và Mông Cổ quả thật niềm tin của hắn lớn đến mức không tưởng, đang chiến tranh với Trung Hoa đấy mà hắn dám tuyên bố đầy khiêu khích. Ý của hắn là nếu cần Đại Minh có thể chiến cả mặt trận một lúc, và quả thật hắn rất có khả năng. Vì hằng ngày hằng giờ Đại Minh vẫn có một lượng khủng bố vũ khí xuất xưởng, mà nông dân đào tạo tháng là cầm súng phơ được cao thủ võ lâm, triệu người của Đại Minh có tới triệu có thể cầm súng đấy... Trong chiếu chỉ này có điểm thứ hai cần chú ý, đó là “ Hạ Chiếu.... khuyên bảo”. Từ khuyên bảo có mà không phải ra lệnh tức là Đại Minh mặc dù tự tin nhưng vẫn coi Nam Việt là ngang hàng... thế nhưng từ Hạ Chiếu lại hlà thể hiện dã tâm rồi... chỉ có quân chủ mới hạ chiếu cho thần tử mà thôi.... cái chiếu này rất là thâm ý. Thuận Thiên không phải dạng vừa... cả lò họ Chu chả ai là dạng vừa đâu.
Lúc này tại Tây Kinh của Đại Việt một đế quốc mới nổi cuả khu vực, địa vực của họ đã trải dài khắp phần địa lục của Đông Nam Á. Những năm tháng này Đại Việt không ngồi yên, họ đã đánh hạ Ai Lao, Xiêm La mảnh địa vực của họ giờ chả thua kém gì Trung Hoa đế quốc của Dương Lăng với triệu dân tất cả. Thế nhưng họ đang trong thời kì tiêu hóa chiến quả nên im hơi lặng tiếng. Đại Việt chỉ cử vạn quân tham chiến thảo nguyên theo tiếng gọi của đồng minh thế nên phương bắc ít biết rõ năng lực thực sự của Đại Việt. Giờ đây Trần Quý Khoáng Hoàng đế Đại Việt đang rít gào trong phòng họp cùng nội các. Rau má đậu xanh, quả thật hắn chả khiêu khích ai, đang yên ổn ngồi nhà gặp hai cái “đùi gà”, một là Xiêm La, hai là Ai Lao thì một bãi “cứt chim” to tướng rơi vào đầu. Giọng điệu gây hấn rõ ràng của Đại Minh, mẹ nó hổ không gầm người ta lại tưởng mèo bệnh. Vậy là một công hàm được gửi đến Nam Việt cũng như công bố với công chúng:
- Hoàng Huynh tại thượng. Hoàng Đệ Qúy Khoáng thỉnh an. Nhớ năm xưa Hoàng Huynh không ngại nguy nan ngàn dặm xa xôi lai đáo, cứu Đại Việt thương tàn, tránh cảnh nồi da nấu thịt mà lòng đệ vẫn thổn thức. Hoàng Huynh Xưng Vương mà đệ lại xưng Đế lòng đệ bất an vạn phần, nhiều lần đắn đo những mong khuyên Hoàng huynh xưng đế. Lòng này nhật nguyệt chứng dám, chuyện Việt tộc ta xưng đế thì là chuyện tất nhiên, há để bọn ngoại tộc dắp tâm chia rẽ. Lời nói ton hót bụng một bồ dao găm. Nay nếu Hoàng Huynh có lệnh đệ xin đầu tàu gương mẫu mà dẫn binh đánh một mảnh lục địa phía bắc cho hoàng huynh.... kính xin hoàng huynh cân nhắc mà sớm ngày đăng đế đăng hoàng.
Con mẹ nó đây còn trần trui khiêu khích hơn cả Thuận Thiên, cái gì Việt Tộc cái gì ngoại tộc người mù nghe cũng hiểu. Cái gì là đánh một dải lục địa phía bắc, không phải là chỉ Quảng Đông, Hồ Nam, Giang Tô, Phúc Kiến thì là chỉ cái gì. Dã tâm thẳng thừng không coi ai ra gì luôn.
Mông Cổ thì đáp rất đơn giản: “ Con rể lập đế là đúng Nhạc Phụ ủng hộ tận mình. Đừng nghe tiểu nhân che mắt, nếu con rể muốn đánh ai nói Nhạc phụ một câu, trăm vạn kỵ binh của Nhạc Phụ không ăn chay”.
Việt Nam Trần Thiên Vương đạo “ Hoàng Huynh tại thượng, tiểu đệ xin dắt ngựa cho hoàng huynh chinh chiến xa trường. Còn như Quý Khoáng Huynh nói là có lý, chuyện họ Trần chúng ta chúng ta lo, kẻ ngoài chó mõm vô làm gì. Nếu hoàng huynh cần một dải phía bắc thì đệ cũng xin ra sức.”. Trần Thiên là hùa theo Quý Khoáng vì hắn là thần tử trực tiếp của Đại Việt đó.
Nhật bản, Nam Hàn càng không phải nói nhao nhao ủng hộ Nguyên Hãn, nhưng không phát biểu gì đắc tội Đại Việt và Đại Minh, thế nhưng trên danh nghĩa cũng như thực tế họ hoàn toàn là chư hầu của Nam Việt, thế nên họ cũng cóc sợ hai nước này. Vuốt mặt nể mũi, có thách kẹo thì Đại Việt cùng Đại Minh cung không dám vô lý do mà tấn công họ.