Sau một ngày vui chơi thoải mái mấy ngàn quân sĩ quần nát cả Thanh lâu Chiết Giang thì sáng sớm hôm nay tất cả lại trởi lại luyện tập như thường lệ. Hơn một ngàn một trăm nhân mã trùng điệp xuất phát ra ngoài thành Chiết Giang lập doanh trại. Mỗi trận chiến thắng tại mỗi thành trấn sẽ được vào thành xả hơi một ngày, đây là thiết luât. Kể cả như vậy điều luật này cũng được ủng hộ hết mình của binh sĩ.
Nhìn đồng hồ quả quýt đã h trưa các binh sĩ được nghỉ ngơi trong canh giờ để ăn uống và hồi phục sức lực. quân thuỷ binh "nô lệ" lao động dựn trại thì bị đuổi về trong thành mỗi tên được phát một lượng bạc tiền công, cười toe toét. Mệnh lệnh này rất vừa lòng họ vì quân thủy sư Minh triều chả ai dại gì mà rời xa thành thị phồn hoa để ra vùng hoang vu chịu khổ cả. Đuổi họ đi vì Nguyên Hãn không muốn tiết lộ quá nhiều bí mật quân sự của gã.
Lúc ban đầu Nguyên Hãn nghĩ răng việc làm quen với tiếng súng đạn của chiến mã sẽ tốn rất niều thời gian. Chiến mã làm quen với tiếng súng bằn cách cho nổ súng từ xa đến gần, từ tầng xuất thấp đến cao, thậm chí là phải bắn cả pháo nữa. Thế nhưng làm Nguyên Hãn kinh hỉ là trong khi thử các cấp độ đội chiến mã này chỉ hơi xao động mà thôi, chàn biết mình vớ được chí bảo rồi. Nói ra nguyên nhân cực kì đơn giản, đều như vắt chanh mùa đông nào cũng có một lần Quân Thát Đát xuôi nam cướp bóc, mặc dù triều đình nhà Minh thắng ít thua nhiều nhưng cũng thu được một số chiến mã, các chiến mã này được phân về các sở vệ để trang bị cho kỵ binh. Những chiến mã mông cổ này quá dày dạn xa trường rồi, chúng quen thuộc với tiếng hảo thương và pháo của quân Minh nên không cần làm quen với súng đạn mà có thể tác chiến ngay cùng quân hỏa thương Nam Việt.
Việc luyện tập của hỏa thương kị binh được chính Nguyên Hãn chỉ huy, chiến mã tốt nhất được chọn ra phối với hỏa thương xuất thân gia tướng của Nguyên Hãn. Họ là quân nhân được đào tạo từ nhỏ nên cưỡi ngựa rất tốt. Còn lính hỏa thương của thủy binh chỉ biết đứng nhìn thèm thuồng mà thôi, họ trên biển la kình ngư, nhưng trên lưng ngựa thì lại la cọp giấy. phi ngựa nước đại thì phải cứi rạp người ôm cổ ngựa nếu không la văng như chơi. Nhưng họ cũng không rảnh rang vì đang phải ôn bài bắn đạn thật và phối hợp phòng thủ với Trường thương binh.
Việc luyện tập các chiến thuật như đội hình dàn hàng ngang tiếp cận mục tiêu đơi hướng vặn mình bắn, đội hình chia hai cánh chay lướt qua bắn, đội hính xé chẵn ra lẻ mỗi đội nhân mã để bao vây vờn hay truy quét. Một buổi chiều đã ra dáng rất nhiều, có thể nói la năng lực quân sự của họ cường đại, nhưng cũng có thể nói họ có nhân tố giúp đỡ rất quan trọng và bất ngờ đó là nô lệ Mông cổ. Với kĩ thuật cưỡi ngựa cường đại của mình họ hướng dẫn hoả thương binh cách điều khiển ngựa bằng chân. Vì chiến mã đã được huấn luyện trước nên chỉ cần nắm các yếu lĩnh điều khiển chân là bạn có thể buông hai tay mà bẫn có thể điều khiển chính xác hướng chạy của Ngựa.
Điều này quá quan trọng đối với kỵ binh dùng hoả thương của Nguyên Hãn vì họ bắn súng bằn hai tay. Hứng phấn quá đỗi Nguyên Hãn xoá hết nô tịch cho người, để họ nhập vào quân Nam Việt. Công việc chính của họ vẫn là coi ngựa thôi, một gã có uy tín trong nhóm được chỉ định làm trưởng quan mã giám. gã này sau đó cũng được cung cấp khẩu súng trường, với tài cưỡi ngựa của họ bỏ qua thì quá phí. Vì mới lần đầu tiếp xúc với hoả thương nên họ rất bỡ ngỡ, bắn lượt đầu thì không sao, nhưng lúc thay đạn thì lúng ta lúng túng. Bạn có từng hỏi tại sao cung thủ cường đại của nước anh về sau tuyệt chủng không? Đơn giản cầm cung lên kéo ra thả tay bừa thì ai chả làm được, nhưng đấy la cung mềm và bắn bừa không cần chuẩn. Còn nếu muốn bắn xa hơn m thì phải chơi cung cứng, có những cung thủ cường đại có tầm bắn xa đến gần m, nhưng để đạt được điều đó bạn phải bỏ ra cả chục năm luyện tập. Mà không phải ai cứ tập cũng thành công. Cớ vậy mà thời hậu hán Tam quốc phân tranh chiến tướng đao, thương, kiếm, kích nhiều như rừng, nhưng bắn cung tốt chỉ có Hoàng Trung và Lã Bố. Quay lại với cung thủ Nước Anh nổi tiếng Châu âu. Mối cung thủ là một tài sản quốc gia đối với người anh vì họ được đào tạo rất bài bản và lâu, thế nhưng súng epton ra đời. Một anh nông dân chưa biết gì phát cho một khẩu súng luyện tập một tuần đưa lên chiến trường lực sát thương bằng một cung thủ đào tạo năm. Cung thủ chết không coa thay thế, nông dân chết thằng có vạn thằng chờ thay.
Nói dài như vậy chỉ để giải thích một truyện, sau một đêm hì hục không ngủ, chỉ ngồi tháo ra lắp vào đạn súng cho quen tay, sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, gã Mông cổ xuất hiện cới mái tóc xù đơ, cặp mắt vằn tia máu vì mất ngủ. Thế nhưng họ ưỡn ngực ngẩng cao đầu chờ duyệt binh buổi sáng.
Tay trưởng quan Mã Giám tên Cáp Bột Nhĩ chạy tới trước đài điểm tướng quỳ gối cúi đầu, tay đặt lên ngực trái làm nghi thức tôn kính nhất của tộc Du Mục, lắp bắp bằng tiếng Hán:
- Thưa Khả Hãn cường đại cao quý, Cáp Bột Nhĩ thay mặt những con sói thảo nguyên xin lấy làm xấu hổ vì biểu hiện trên lưng ngựa ngày hôm qua, Xin Khả Hãn cho nô tài một lần thể hiện.
Người thảo nguyên rất tôn sùng vũ lực, họ hạnh phúc vì thoát khỏi kiếp sống nô lệ này nhưng nếu hộ muốn có chỗ đứng họ phải thể hiện giá trị bản thân của mình, ít ra những người Mông cổ này nghĩ vậy. Họ đâu biết vói kiến thức chăm ngựa, huấn luyện ngựa của họ đối với vị "Khả Hãn" này là cả một núi giá trị rồi.
Màn thể hiện bắn cọc gỗ, chia đội hình, chuyển hướng ngựa, bắn, lắp đạn của kỵ binh mông cổ này khiến toàn trường há mồm. Duy chỉ có lắp đạn còn chậm hơn so với Hỏa thương binh thôi còn lại các tiết mục khác đều vượt qua hỏa thương kỵ binh. Họ từ bé sống trên lưng ngựa, nên kĩ thuật cưỡi ngựa của họ quá siêu việt, riêng kĩ năng giữ nòng súng không rung khi ngắm bắn ở tốc độ phi ngựa cao là cả một nghệ thuật. Họ quá cường đại trong tương lai.
Mắt của Nguyên Hãn sáng lên, mua một đám nô lệ Mông cổ phát súng phát ngựa, thoáng chỉ đạo chiến thuật thì hắn có cả một đạo quân kỵ binh cường đại, thế nhưng đuôi to khó vẫy cũng không thể mua quá nhiều người mông cổ vì họ không có lòng trung thành. Thế nhưng nếu để họ sống ở Nam Việt cuốc dưới sự giáo hóa của các chuyên gia truyền giáo lừa người thì lại khác, khi họ đã hòa nhập và trung thành thì đây là đạo quân quá tinh nhuệ. Hãn quyết định tìm Tôn Nghị giúp mua thêm nô lệ mông cổ, trong đó chọn ra làm kỵ binh, số còn cại làm tạp binh lo hậu cần. Ngoài ra còn phải mua thêm ngựa mông cổ nữa. Nguyên hãn Lập tức phong cho Cáp Bột Nhĩ chức Bách Hộ tướng trưởng quản một nhánh Kỵ Binh Mông cổ, mà hiện giờ la người.
Đang chuẩn bị vào Thành để gặp Tôn Nghị về chuyện mua người mua ngựa thì đã gặp Lão hớt hải chạy vào quỳ xuống ôm chân Nguyên Hãn: " Vương gia tại thương, vương gia tại thượng chuyện lớn rồi... Chuyện lớn rồi... khẩn lệnh điều tô châu.."