Ngược Về Thời Lê Sơ (Nam Việt Hải Quốc)

chương 55: khó khăn công nghệ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diện mạo của Lai Triều rất co nhiều đổi thay, đầu tiên từ một khu hoang vu đã dựng lên được một khu trang viên khá rộng tầm ba mẫu ( mỗi mẫu m) bên trong được xây dựng mới tinh theo thiết kế của đại hộ Giang Nam, thế nên bên trong các bình đài lầu các nhìn rất nho nhã, có cả ao nước hồ sen v.v... Trang viên được dựng lên cách vị trí dự định xây dựng thành trì tầm km, vậy nên nếu có xây xong vương cung thì đây cũng vẫn là một nơi để nghỉ dưỡng cuối tuần hoặc cuối tháng. Công trình này tiêu tốn gần vạn lạng bac với hơn một ngàn công tượng thuê giá cao từ Chiết Giang và gần vạn nô lệ Oa Khấu thi công gấp rút bất kể đêm ngày trong tháng. Để duy trì nhiên liệu không dán đoạn cho công trình hơn thuyền vận chuyển vật liệu từ Chiết Giang đến Lai Triều đi lại bất kể ngày đêm. Để có được nơi ăn ở tươm tất như vậy thì công lao của Tôn lão tiên sinh la rất lớn. Người ta nói câu thành gia lập nghiệp cấm có sai. Khi đoàn người tiền hô hậu ủng về tới nơi thì Nguyên Hãn thực sự có được cảm giác ấm cúng của gia đình, đây mới là gia của hắn, nới hắn đặt được nền móng cho phát triển của tương lai.

Con dâu có xấu cũng phải gặp mẹ chồng thôi. Chu Tuyết đang lún cún bước phía sau bà Lê thị Hoàn cùng với một đoàn nữ tỳ tiền hô hậu ủng đi về phía hậu viện. Nàng chu cái mỏ thật dài ánh mắt ai oán nhìn Nguyên Hãn phía xa đàn bận bịu tiếp những quan thần của hắn. Nàng đã đánh mắt cầu xin cứu viện mấy lần cho hắn hưng hắn hồn nhiên không để ý, ví hắn có quá nhiều việc cần xử lý. Trước khi gặp mẹ chồng nàng chỉ kịp học mấy câu tiếng Việt như " Thái hậu cát tường, con xin thỉnh an người" " vâng ạ" " có ạ" " không ạ" nàng hoàn toàn mờ mịt không hiểu những người xung quanh nói gì.

Đến nơi rồi, tiếp theo là một thị nữ tiến lên đưa cho nàng một chum trà, nàng hiểu đây là phong tục kính trà, ở đại Minh cũng vậy. Nàng vội vàng nhún người hành lễ dâng trà cho mẹ chồng:

" Thái hậu cát tường, con xin thỉnh an người" Giọng nàng ngọng líu ngọng lô, vài thị nữ xung quanh không buồn cười mà không dám nên cố nín nhịn mặt mũi đỏ rần, hô hấp dồn dập.

Bà Hoàn cười nhẹ nhàng, nhìn con dâu mới trìu mến: " Hảo, con đi đường có mệt không" một câu tiếng hán tiêu chuẩn và hoàn hảo, bà là con gái gia đình quý tộc, học ngoại ngữ là bình thường, đến ngay cả Nguyên Hãn cũng không biết điều này vì hắn chưa từng thấy bà nói tiếng Hán.

Hạnh phúc vì mẹ chồng biết tiếng hán, Chu tuyết vội líu lo: " Thưa nương, cong không mệt ạ, đi tàu rất là nhàn, nhàn hơn cả đi xe ngựa".

" Tốt lắm, nhưng con phải học tiếng Việt thôi, chồng con là Nam Việt Vương nên con không thể dùng tiếng hán hằng ngày được. Hãn nhi rất bận công việc, nên hàng ngày con theo ta, ta sẽ giáo tiếng việt cho con."

" Dạ vâng thưa mẫu hậu thưa mẫu hậu đây là quà mẫu thân con gửi cho người chúc người thiên thiên tuế"

Nha hoàn của Chu Tuyết mang đến vài chiến hộp mở ra có chân châu mã não, vòng xuyến và còn một hộp nhân sâm nữa. Ninh vương quả là giàu để nịnh hot vị con rể cường đại này đúng là gã đã hạ vốn gốc.

" Vương hậu có lòng rồi, con viết thư về nhà thì nói ta xin cảm tạ thâm tình của mẫu hậu con"

Bà hoàn cũng là một mỹ nhân mới tuổi thôi, dáng người bà khá nhỏ nên giữ được nét thanh xuân rất lâu, nhìn bà và Chu Tuyết chỉ như tỉ muội cách hơi xa thôi. Hai người đàn bà cùng có một mối quan tâm là người đan ông rất dễ tiếp xúc, biết bà Hoàn hiền lành dễ tính thế là cô nhóc lại hoạt bát cả lên, nói cho cùng tuổi vẫn là trẻ con thôi. Nhìn Chu Tuyết ngây thơ nhí nhảnh như thể một đứa con gái nhỏ của mình bà Hoàn mỉm cười ưng ý. Nàng còn bé cần phải giáo nhiều không phải vội nhất thời.

Nguyên Hãn bây giờ đúng là đang bù đầu bù óc, đã có thêm bộ lạc Lê tộc đầu nhập vào hắn mà không mất một viên đạn hòn tên nào. Viêc lính trường thương binh viễn trinh thắng trận, được thưởng bạc được tra lương, họ mua đồ đầy ắp về nhà là một minh chứng dõ nhất cho việc vị Vương này coi họ la người mà đối xử chứ khồn phải nô lệ. Nói về thuỷ quân còn cường đại hơn, họ có lâu thuyền mỗi thuyền nhân, phúc thuyền mỗi thuyền nhân tổng cộng có danh thuỷ binh được mộ từ tam bộ lạc Lê tộc. Họ cướp trên biển còn nhiều hơn, nên được thưởng rất nhiều. Thi thoảng các chiến thuyền cập bên trung hoa họ tranh thủ mua được rất nhiều quà về cho gia đình. Thế nên bây giờ thi thoảng thấy một em bé Lê tộc mặc váy hoa bằng gấm đủ màu đứng giữa đám bạn quần áo xộc xệch thì cũng đừng lạ, vì anh của nó hoạc cha nó đang phục vụ trong quân của vương gia. Ngay cả cảnh vệ quân không tham gia chiến tranb thì vẫn được phát lương mà, họ cũng mua được đồ cho gia đình chỉ là ít hơn mà thôi. Còn những học đồ công tượng chăm chỉ tay nghề thành thạo được thăng làm công tượng chính thức thì mức lương cao chót vót phải nói là thành đại gia trong tam bộ. Thế nên những bộ lạc bán tín bán nghi vội vàng đầu nhập chỉ mong thay đổi được cuộc sống khốn khó của họ. Nhưng yêu cầu đầu tiên của việc nhận vào trong hệ thống của vương gia là biết đọc biết viết, các giáo đường mọc lên như nấm với chức năng, một là dạy chữ, hai là tuyên truyền tư tưởng chính trị.

Bây giờ đi đâu trong lục bộ lạc này cũng thấy cảnh tượng trẻ em rống to ê a đánh vần, người lớn thì lẩm bẩm nhập ma vừa đánh vần vừa cày cấy, chỉ tội nghiệp cho các cây chuối, lá bị vặt để tạp viết nên dường như trụi hết, nạn nhân tiếp theo sẽ là cây dừa.

Giờ đây dân Lê tộc ai nói được nhẹ nhàng như giọng Hà lội nước thì mới được coi là quý tộc, cái phong trào này lan rất là nhanh. Bạn đi đâu cũng sẽ có những câu đại loại như sau: " ông đã tự viết được đơn xin nhập ngũ chưa" hay" ông có dấy báo nhập ngũ chưa". hot cỡ giấy báo trúng tuyển đại học bây giờ.

Quay lại với thư phòng của Nguyên Hãn, hắn đang chau mày cau mặt nghe báo cáo của trưởng quan Công Bộ Lê Văn Triết:

" Khởi bẩm đại Vương. hiện nay công tượng lành nghề của chúng ta có danh chủ yếu là về luyên kim, chỉ có danh thợ mộc và danh thợ gốm đá. Về lò luyện thép băng sắt thầnngoai đã cho đúc được lò nên nếu cần có thể sản xuất tân một ngày. Ngoài ra bên bộ tài nguyên đã khai thác rât nhiều loại khoáng chất khác nhau trong đó vi thần chỉ phân biệt đươc Coban, Magane, Molypden, lưu hoàng và quặng sắt còn lại phải do Vương gia đích thân xem xét. ngoài ra các mẫu đất sét và thạch cao cũng được thu thập ở rất nhiều nơi mang về.

Nguyên Hãn đăm chiêu, An Ca lĩnh và Ngũ chỉ sơn đều là núi lửa ngừng hoạt động nên ở đây có thể khai thác khoáng chất rât nhiều nhưng cơ bản đều không thể sử dụng được vì hạn chế của công nghê. Vương quốc của hắn đang tiến đến bình cảnh của công nghệ luyện kim. Nếu không thể đột phá thì những ưu thế về tri thức tương lai của hắn không thể dùng được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio