Ferrid mừng như điên, mục đích đạt được thì ở lại dạy chiến thuật châu âu có là gì đừng nói tháng kể cả , tháng đều được hết. Mừng rỡ xin phép cáo lui vì hắn còn phải thực hiện các giao dịch khác với thương nhân đại Minh. Mà Nguyên Hãn cũng không có thời gian hắn còn phải tiếp đón các vị khách rất quan trọng.
Một đoàn quân nhân ăn mặc lộn xộn bước vào phòng làm việc của Nguyên Hãn, người thì mặc quân phục hiện đại Nam Việt quốc, sơ mi trắng áo khoác xanh dương, ủng da, người thì mặc mũ giáp phương đông. Khi hành lễ thì có người quỳ xuống, có người lại đứng nghiêm ưỡn ngực giơ tay chào, nói chung là lộn xộn hêt sức nhưng lại có một chi tiết đồng đều tất cả cùng đồng thanh:
" Ra mắt Vương gia"
Nguyên Hãn cau mày, phất tay ra hiệu: " Miễn lễ. Đặng dung không giáo các người quân quy của Nam Việt quốc sao?"
Đặng Dung đứng nghiêm trả lời: " Thưa đại vương, thần đã giáo mọi người nhưng phụ thân của vi thần cho rằng việc không quỳ là bất kính Vương gia nên không cho phép"
Hóa ra là đoàn người Đặng Dung đón ở chiêm thành gồm: Đặng Tất,Nguyễn Cảnh Chân, Nguyễn Cảnh Dị, Nguyễn Súy và đặc biệt Trần Ngỗi cũng theo về đây là một vấn đề nhức đầu với hắn, nếu biết điều thì không sao nhưng nếu Trần Ngỗi có dã tâm thì hậu phương rất đáng lo, hắn chưa nắm được hướng đi của nhóm tướng sĩ mới theo này.
" Mọi người ngồi cả đi, xin từng người một giới thiệu đi ha ha ta thực là mới chỉ nghe tên mọi người thôi"
Vừa ngồi dứt mông xuống ghế thì một vị trướng gia trung niên mặt mày uy nghiêm, nhưng có tầm phần phảng phất giống Đặng Dung lại bật dậy quỳ xuống chắp tay thưa:" Bẩm vương gia, thần Đô đốc thủy sư.... à không Thần Đặn Tất ra mắt Vương gia"
Nguyên Hãn nhíu mày đứng dậy đi tớ đỡ vị thướng quân này dậy, hắn đạo: " Lễ nghi thì không nên bỏ nhưng phải lược bớt những thứ rườm rà phúc tạp, chúng ta phải đổi mới thì mới hùng mạnh được, cớ sao một ngàn năm trước ông cha ta đã xây thành dựng quách lăng tẩm cung điện, khi đó bên tây dương hon vẫn ăn lông ở lỗ nhưng sao bây giờ họ mạnh hơn ta. Họ có thể vượt biển tới đâu buôn bán mà chúng ta chỉ ru rú một góc. Bởi vì họ học tập rất mạnh, chịu suy nghĩ, chịu thay đổi và sáng tạo... Chúng ta không kém họ chúng ta cũng phải thay đổi, học tập những cái tốt của họ, đầu tiên nhất là tác phong nhanh nhẹn, không rườm rà... Tất tướng quân nói quỳ xuống là tôn trọng ta, không sai, đó là tôn trọng dòng máu hoàng tộc nhà Trần đang chảy trong huyết quản của ta. Nhưng ta muốn các ngươi không quỳ mà vẫn tôn trọng ta, đấy là tôn trọng con người ta, năng lực của ta, tôn trọng một kẻ có thể dẫn các ngươi tiến đến vinh quang chứ không phải dòng máu của ta. Không ai mới sinh ra đã là vương là đế, giang san là do hai bàn tay đánh ra chứ không phải do dòng máu chảy trong người, những kẻ chỉ dựa vào phúc ấm tổ tiên mà lên mặt rằng mình cao quý hơn người khác đáng để các ngươi phục vụ, trung thành không. Không, biết bao vương triều tan rã trong lịch sử chỉ vì những kẻ dòng máu cao quý ấy nhưng dốt nát thối tha làm hại bao sinh linh, bao nhiêu chiến sĩ tận trung với họ. Ta đứng tại đây tuyên bố cho các ngươi rõ. Ta Trần Nguyên Hãn sẽ cho các ngươi thấy rằng kể cả ta không họ Trần cũng khiến các ngươi tận trung với ta, vì ta có khả năng đó... Hãy cùng ta đánh ra một mảng giang san tươi đẹp cho Việt tộc"
Phải tranh thủ đả kích cho cái tinh thần ngu trung của chúng tướng vì dù cả Nguyên Hãn Và Trần Ngỗi đều là bàng chi nhưng chi của Trần Ngỗi gần hơn. Bài diễn văn tự tin cường đại này đã làm tât cả chúng tướng xúc động, tất cả lục đục định quỳ xuống nhưng có người chợt nhớ ra kéo vội người kia, tất cả nhấp nhô láo nháo một hồi rồi cũng chỉ khom lưng hành lễ trong xúc động rưng rưng.
Có một người đứng đó mặt tái mét, lạnh lùng nhìn Nguyên Hãn. Hắn là Trần Ngỗi, hắn đang mộng tưởng các tướng sĩ đã đi theo hắn vài năm chạy qua Chiêm thành tất ủng hộ hắn, tranh chính thống, chiếm lấy cái cơ nghiệp của người biểu đệ này, vậy là khoẻ rồi. Nhất là khi nhìn thấy cảnh tượng tấp nập trên bến cảng hắn rất sung sướng đây là lãnh địa tương lai của mình sao, thật quá phù hoa. Ít ra hắn nghĩ vậy. Thế nhưng giờ sựu vật bày ra trước mắt là " đời không như là mơ".
Nguyên Hãn nhíu mày nhìn hắn: " Các hạ là...."
Trần Ngỗi vênh mặt " Bổn Hoàng Trần Ngỗi gặp rồi vì sao Vương gia không thi lễ" một cái hạ mã uy một cái tát thẳng mặt, hắn muốn làm nhục Nguyên Hãn quả thật trong khi chạy loạn hắn đã tự xưng mình là Hoàng đế đại việt. Mặc dù hắn không phải hoàng tử.
"Ồ hoàng đế đại việt, thú vị, tiểu đệ ra mắt biểu huynh. Cái lễ này là thứ tự trong tộc không liên quan tước vị. Còn là ngươi không phải dòng chính mạo danh xưng hoàng đáng tru. Ta tuy giờ đã tách đại việt ra lập quốc nhưng huyết quản ta vẫn chảy đong máu việt tộc. Ngươi xưng là hoàng nhưng ngươi đã làm gì. Có trong tay , vạn quân, hỡi ôi một vạn rưỡi chia sĩ trung thần giờ còn đâu, lác đác còn ngàn người sắp chết đói ở biên giới Chiêm thành, ngươi đã làm gì. Uống rượu ăn thịt, vui chơi nhảy múa, bắt tướng sĩ phải làm những chuyện cầm thú như cướp bóc, bắt dân nữ co ngươi chơi. Riêng loại hoàng tộc như ngươi tự xưng là hoàng ta khinh. Trong khi ngươi tàn phá tính mệnh tướng sĩ, ta mới tuổi phải dẫn ba quân xông pha chiến trường, cùng nghĩa huynh Đặng Dung với sự phục vụ vẻn vẹn của chiến sĩ đánh Nam dẹp Bắc tắm máu mà tiến lên, đánh ra mảnh giang san mà ngươi đang đứng. Giờ ngươi dám đứng trước mặt ta xưng hoàng bắt ta hành lễ, ta nể tình máu mủ không chém ngươi, cấp ngươi thuyền và lương cho ngươi đi, chúng tướng sĩ ai muốn đi cùng ta không ngăn cản"
Nguyên HÃn rất quyết tuyệt vì sắp đến cuộc chiến không khoan nhượng cùng Dương Lăng hắn không muốn dữ lại nhân tố bất ổn dạnh mình. Thà đau ngắn còn hơn nhức dài.