Ngay trong đêm là việc di chuyển toàn bộ nhà của Nguyễn Phi Khanh về khu căn cứ rừng Thần. Bà Trần Thị Thái nghe được thong tinh thì khỏi bệnh ngay lập tức như uống được thần dược. Làm cho Nguyên Hãn chuẩn bị mài đao xoành xoạch kiến thức y học để điều trị bệnh cho vi cô ruột này hụt hẫng, kiểu như súc tích một quyền đấm trượt vào không khí. Nhưng khoan hãy nói đến chuyện này mà quay lại với một người phụ nữ khác đang phong Trần mệt mỏi mà xuất hiện tại một nơi cực xa miền nam Của Đại Việt, Cổ Lũy thành.
- Sao nàng lại đến tận đây… nhìn nàng như sắp không sống nổi nữa rồi. Có chuyện gì mà phải tự thân bôn ba đến nơi tiền tuyến… là Thúc Lâm ra sự sao… Con làm sao rồi…
Người đàn ông cao lớn uy phong trong bộ giáp tướng quân đang nhào đến mà đỡ lấy người phụ nữ đang lung lay sắp đổ trong gió. Chỉ thấy người phụ nữ này lẩm bẩm một câu mà ngất đi trong mệt mỏi. Câu nói của nàng đó là " Chàng là Nguyên Trừng của thiếp" một câu nói đã phanh phui tất cả, linh cảm của người phụ nữ thật mạnh biết bao. Sự quan tâm phát ra từ ánh mắt, cử chỉ, từ tâm hồn của người đàn ông dành cho người phụ nữ mà mình yêu dấu thì không thể giả được. Không thể diễn kịch yêu thương trước mặt người đan bà mà minh chung chăn chung gối bao năm, đây là điều bất biến ( Có đi ăn vụng, mà hết tình cảm với vợ con thì đừng đóng kịch làm gì nghe mấy chế, mất công thôi).
- Lũ bây đâu… chết cả rồi à… đi gọi quân y lại đây…. mau…. Bích… Bích nàng tỉnh lại… đừng làm ta sợ… ta.. Nguyên Trừng đây… Bích…
Người tướng quân tài nghệ vô song, bất biến trên chiến trường, gió tanh mưa máu nào chưa trải qua nhưng giờ đây lại cuống cuồng hoảng sợ trước tình cảnh của vợ. Quả thật nếu đã có tình cảm trân thành đến với nhau thì ngàn năm vợ chồng cũng không thấy chán. Đây cũng là điều bất di bất dịch a.
Và rồi nàng Lê Thị Bích cũng tỉnh lại sau cơn hôn mê vì bôn ba đường trường. Tất nhiên nàng sẽ kể lại âm mưu sát hại Nguyên Trừng của Cha con nhà Hồ Quý Ly. Chỉ thấy lúc này Hồ Nguyên Trừng lặng yên không nói ngước nhìn ánh trời đêm, hai dòng lệ lăn dài trên khóe mắt. Ai nói anh hung không rơi lệ, chẳng qua vì chưa đủ thương tâm mà thôi. Tâm của Nguyên Trừng đã chết hơn ai hết hắn hiểu rõ tại sao mình phải chết, không phải bởi vì hắn bị hiểu nhầm là vị vua kia. Mà hắn phải chết vì một núi không thể có hai hổ, trước đây Nguyên Trừng đã khẳng khái nhường ngôi vì mình không đủ tài nội chính. Về mặt này Hán Thương tốt hơn hắn, vả lại mẹ của Hán Thương lại là Hoàng Thất Nhà Trần chính vì thế việc lên ngôi của Hán Thương sẽ bớt lực cản hơn. Vì dòng họ Nguyên Trừng hắn đã không tiếc mạng mình là chinh chiến, không mộ tia oán than, nhưng đổi lại chỉ là vậy thôi sao. Hắn lúc này muốn rút gươm ra tự sát mà chứng minh sự trong sạch của mình. Nhưng ý trí đã chiến thắng cảm tính, Hồ Nguyên Trừng quyết định mình phải sống, mà còn phải sống tốt hơn nữa, vì bản thân hắn sẽ giữ lại chút gì đó cho Hồ gia. Hắn tin Đại Ngu nếu vẫn như cũ thì không thể chống nổi quân Minh, hơn ai hết hắn hiểu uy lực của những binh khí mình đã vẽ cho Hồ Quý Ly. Chúng có thể mạnh, có thể vượt thời đại, nhưng trong thời điểm vũ khí lạnh vẫn là chủ yếu thì số lượng của quân Minh sẽ đè bẹp tất cả. Hồ Nguyên Trừng quyết tâm đứng vững nơi đây. Hắn muốn giữ lại một mảnh đất cho mình, cho Họ Hồ, cho Đại Việt dân tộc. Từ đây hắn sẽ cố lớn mạnh mà đánh bật lại giải phóng dân tộc như vị anh hung với linh hồn đã tan biến trong cơ thể hắn. Điểm quan trọng là vị anh Hùng này cũng tụ quân ngay dưới mảnh đất mà hắn đang đứng đây. Điều đó không phải thiên Ý sao.
Trong tháng và tháng tình hình chính trị Đại Ngu cực kì bất ổn. Sự việc bắn đầu từ việc đoàn sứ giả của triều đình phái đi mừng quân công cho Thống Soái Hồ Nguyên Trừng bị bắt trói và gửi về Tây Kinh, tiếp theo là lễ vật mừng cũng trả lại. Kem theo một bức thư tay niêm phong dấu tuyệt mật mà Nguyên Trừng gửi cho Hồ Quý Ly. Tiếp theo đó sự việc trở nên căng thẳng hơn khi Gia chủ Lê gia tại Đại Lại là Lê Huy dẫn toàn gia mà vạn gia đinh bí mật chia thánh nhóm nhỏ chạy thoát thành công về thành Cổ Lũy mang theo rất nhiều tài vật cùng vật tư. Tai đây Lê gia Đại Lại quanh trấn lập ấp tạo nên một một họ Sĩ tộc đầu tiên của người Việt trên mảnh đất mà Hồ Nguyên Trừng vừa chiếm được của Chiêm Thành.
Những bất ổn leo thang cho đến khi Hồ Quý Ly hạ lệnh cho Nguyễn Cảnh Chân làm chủ tướng và Đặng Tất làm phó tướng tăng quân dồn dập tại Hóa Châu nhìn chằm chằm vào cánh quân của Hồ Nguyên Trừng. Đến lúc này có người mù trong triều Đại Ngu cũng có thể thấy được sự việc không bình thường của Hoàng tộc nhà Hồ. Việc tăng binh dồn dập về phía nam khiến cho một mảng Tây kinh trống rỗng. Vậy nên binh lính đồng trú tại các Lộ ở Bắc bộ lại phải một bộ phận điều quân về Tây Kinh Thanh Hóa. Sự điều động binh gần như diễn ra trên cả lãnh thổ Đại Ngu rồi.
Giọt nước cuối cùng làm tràn ly là việc Hồ Nguyên Trừng tuyên bố ly khai, hắn lập nên vùng đất mình đang chiếm đóng là Thăng Hoa Châu, đóng đô tại thành Cổ Lũy tự xưng là Nam Bình Vương. Tiếp theo Hồ Nguyên Trừng cho điều vạn đại quân trấn giữ biên giới cùng Hóa Châu, xây thành đắp lũy tiến hánh phòng thủ. Năm vạn quân còn lại hắn cho trấn giữ Đồ Bàn mà nhìn chằm chằm vào chỗ đất còn lại của Chiêm Thành.
Còn về phía Triều đình Đại Ngu thì chính thức ra thông báo Hồ Nguyên Trừng là nghịch tặc, không thừa nhận tước vị Vương gia của Hắn, bên cạnh đó Hồ Quý Ly liên tục tập hợp các thợ thủ công để điều động vào một khu bí mật quân sự được canh phòng cẩn mật vào bậc nhất của chính quyên Đại Ngu.
Nhưng không chỉ có Đại Ngu của tộc Việt mới sôi nổi như vậy, nhiều nơi khác cũng đang có những hoạt động cực kì nhộn nhịp. Tại Đại Minh triều tân đô Bắc Kinh thì một mảng vui mừng đang diễn ra. Chu Đệ đang vỗ vai một người thanh niên trẻ mà tán thưởng, tên thanh niên có vóc người cao gầy nho nhã này là Dương Lăng. Sau một đoạn thời gian làm Phó Chỉ Huy Sứ cấm vệ quân thì giờ hắn lại được kiêm chức Xa kỵ tướng Quân Chỉ huy sứ quân cận Vệ thành Đông của Bắc Kinh. Giờ đây hắn là người thuộc cả Binh Bộ và Thái Giám đảng, tay nắm trọng binh. Quan trọng là số binh sĩ trong tay hắn cực kì đặc biệt. Tất cả vậy mà trang bị toàn bộ sung hỏa mai tiên tiến.