Ngược Về Thời Minh

chương 444-3: mộng không dấu vết (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Lăng nghĩ đến nàng nói phía trước, không khỏi hoảng sợ, cúi đầu nhìn. Không có gì, tuy nhiên phía dưới sớm đã tràn đầy sinh khí, nhưng bản thân ngồi ở bên giường, nàng căn bản chưa đụng tới.

Vĩnh Phúc thấy hắn mờ mịt không đáp, liền lấy tay hướng bên hông hắn vừa sờ, rút ra quyển sách nói:

- Người ta nói cái này nha.

- A! Cái đó là... đưa cho ta, nàng không tiện xem.

Dương Lăng vừa thấy là quyển tranh cậu cả vừa mới trao đổi với hắn, không khỏi trong lòng kinh hãi. Vội vàng hướng Vĩnh Phúc đòi lấy.

Vĩnh Phúc nheo mắt hắn liếc mắt một cái. Thấy bộ dáng lo lắng của hắn, không khỏi càng thêm kỳ quái. Nàng ngồi thẳng người, vểnh môi lên nói:

- Không đưa, người ta muốn xem, cái gì đông Tây Tạng bí mật như vậy.

- Đừng...

Dương Lăng còn chưa nói xong, Vĩnh Phúc đã lật ra bản "Phong lưu tuyệt sướng đồ”, chỉ lật đến trang thứ nhất, Vĩnh Phúc liền xấu hổ gò má đỏ như lửa, oán trách trừng mắt nhìn Dương Lăng, nói:

- Huynh... huynh làm sao lại xem mấy thứ này?

Dương Lăng lấy làm kỳ:

- Nàng cũng xem rồi sao?

Vĩnh Phúc khi kén phò mã, trong cung nữ quan tự nhiên cũng truyền thụ những kiến thức cho nàng này, chỉ là chưa từng xem qua quyển này. Vĩnh Phúc cắn môi hừ một tiếng, trước mắt chỉ có người yêu trong lòng, lại là phòng tối yên tĩnh, hơn nữa bản thân nàng cũng đã động tình, nàng không ngờ cả gan tiếp tục lật xem.

Dương Lăng hết hồn, khô cằn mà nói:

- Á... Đây là... lần này ra kinh, rời nhà lâu ngày, ta... Trong lúc rảnh rỗi, nhìn thấy thú vị, thuận tay mua một quyển...

Nếu như là việc khác, hắn nhất định lập tức mang ra Chu Hậu Chiếu đến gánh trách nhiệm, y là lão Đại, hắn không gánh trách nhiệm ai gánh trách nhiệm? Nhưng chuyện này đối với muội tử người ta đã không thể nói được rồi, Dương Lăng lại sợ Vĩnh Phúc không hài lòng, buộc phải kiên trì nói lấy lệ.

Vĩnh Phúc liếc hắn một cái không lên tiếng trả lời mà. Dương Lăng thấy nàng cũng không tỏ vẻ không hài lòng, không khỏi yên lòng. Công chúa Vĩnh Phúc mắc cỡ đỏ mặt mà khẽ gắt một hơi, nói:

- Còn tưởng rằng cất dấu bảo bối này nọ gì!

Nàng đem tập tranh ném tới bên người Dương Lăng, tập tranh bị lật ra, lại hiện ra một bức tranh.

Vĩnh Phúc nhìn lên bức tranh đó, đập vào mi mắt đó là trên giường tơ một cặp thủy mật Đào nhi xinh đẹp, không khỏi xấu hổ đỏ mặt dời đi, vừa ngẩng đầu, lại đón nhận hai con ngươi như lửa nóng của Dương Lăng.

Trương Thiên Sư sáng sớm đã phái người tới đón Phù Bảo trở về. Nha đầu này tối hôm qua và Vĩnh Thuần, Tương Nhi ngủ cùng một chỗ, dù sao cũng là hoàng gia, phải nghĩ mọi cách tiếp cận, nhưng khoảng cách nên duy trì phải duy trì, đôi khi thần bí một chút ngược lại rất tốt. Kỹ xảo tâm lý vừa gần vừa xa cũng không chỉ là dùng giữa nam và nữ mới có hiệu quả.

Nhưng Phù Bảo lại đuổi người trở về, nghe nói là Tương Nhi Công chúa và Vĩnh Thuần công chúa và nàng ở chung cực kỳ hòa hợp, cho nên luôn mãi lưu khách. Nhưng nguyên nhân chính sau đó, đương nhiên chỉ có Phù Bảo biết.

Nàng không thèm trở về Huyền Diệu Quan. Hơn nữa nàng quyết định, bắt đầu từ bây giờ, nàng quyết không bước vào một tòa đạo quan nào, trừ phi rời xa Dương Lăng khoảng cách an toàn tám trăm dặm trở lên.

Nàng đêm qua nằm mộng, một giấc mộng phiền lòng. Nàng mơ thấy ở bên cạnh ao xuân thủy, giống như phong cảnh đêm hôm đó, chỉ là trong mộng nàng cũng không phản kháng giống như ngày ấy, ngược lại và Dương Lăng lưỡng tình tương duyệt. Rất là ân ái.

Nàng không ngừng tự nhắc nhở bản thân không nên tới gần hắn, cho dù tu không thành tiên đạo cũng không gả cho kẻ háo sắc năm thê bảy thiếp này, nhưng không biết tại làm sao, trong mộng nàng lại cứ tham lam hưởng thụ cái cảm giác tuyệt đẹp Dương Lăng đem lại cho nàng. Đúng lúc này, nàng bỗng phát giác bản thân bị đuổi ra khỏi ngoài trướng vải lụa đỏ, nơi đó người thừa nhận Dương Lăng nhu tình mật ý, rõ ràng liền đổi thành công chúa Vĩnh Phúc.

Nàng lại là thương tâm, lại là khổ sở, nhưng nàng muốn bổ nhào qua đó, lại bị Vĩnh Thuần và Tương Nhi ngăn trở, hai người giữ nàng lại, nàng căn bản vô lực thoát ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Lăng và Vĩnh Phúc thân mật. Phù Bảo đang ở trong mộng vô cùng phẫn nộ, vô cùng ủy khuất, lại bước không được, không mở miệng được, không khép được mắt. Tới lúc trái tim sắp vỡ nát, chợt giật mình tỉnh giấc.

Phù Bảo lúc này mới phát hiện một chiếc giường lớn như vậy, hai vị công chúa điện hạ phép tắc lúc ngủ say đã đều lăn tới bên người nàng. Giống như bạch tuộc, chẳng những đè lại hai tay của nàng, còn đè cả hai chân của nàng, Phù Bảo không biết nên khóc hay cười. Nhưng nghĩ tới một cảnh tượng trong mộng, bản thân không ngờ cam tâm vui sướng quyến rũ Dương Lăng, trong lòng thực không cam lòng.

Cẩn thận ngẫm lại "“Nửa vầng trăng sáng một dòng Sông; Trên Bạch Cốt Sơn rửa lụa hồng

Dáng xuân lả lướt thời chinh chiến. Hẹn chàng trước tượng lão Quân trông”. Cha lưu lại bốn câu này, giống như có lẽ đã thực hiện ba câu, một câu cuối cùng dừng ở lão Quân rồi. Nếu tự mình trở về đạo quan, trời biết vậy tên đáng ghét đó có thể hay không đột nhiên chạy đến cửa, lại không hiểu ra sao lại ứng nghiệm một câu cuối cùng?

- Bần đạo quyết định, qua cửa đạo mà không vào, gặp lão quân mà không bái, tên vừa quỷ quyệt lại gian xảo ngưi, sao có thể làm khó dễ được ta?

Trương Phù Bảo đứng ở đỉnh núi, đón gió xuân, tức giận rất nhanh nắm tay, dường như thiên mệnh phu quân theo như lời cha nói với nàng, chính là cái bẫy Dương Lăng thiết lập.

Trương đại tiểu thư đương nhiên muốn liều mạng thoát ra khỏi bẫy của người ta, tựa như ngày đó mệnh là Dương Lăng thiết lập một cái bẫy. Tiểu hài tử, luôn có chút tâm lý nghịch phản.

Đương nhiên nếu như vậy, nàng, anh dũng không sợ, tiểu Thiên Sư thần thông quảng đại, sứ mạng duy nhất chính là thoát ra khỏi bẫy của Dương Lăng, chọc thủng âm mưu của hắn, không cho quỷ kế của hắn thực hiện được! Cho nên nàng hiện tại thà rằng ở lại ở bên cạnh Dương Lăng, chính là không đi bên cạnh lão quân, như vậy coi như không gặp nguy hiểm rồi chứ?

- Vì trốn tránh mà tiếp cận, thiên hạ còn có người càng thông minh hơn ta sao?

Trương Phù Bảo nghĩ đi nghĩ lại, nỗi thiệt thòi và phẫn uất trong lòng không hiểu ra sao biến mất rồi, bắt đầu dương dương đắc ý.

Khóe miệng của nàng vừa mới nhúm một tia tươi cười đắc ý, Vĩnh Thuần công chúa liền sôi nổi địa chạy tới, nói:

- Phù Bảo, ngươi xem, 'Thiên lý nhãn' Dương Lăng chế tạo ra này thật sự là thần kỳ cực kỳ, ta vừa mới chỉ bảo thợ thủ công cũng làm cho ta một cái rồi, đây là từ chỗ hoàng huynh xin được, ngươi thử nhìn một chút xem có thú vị không.

“Đồ Dương Lăng chế tạo ra? Thật sự là chán ghét, người ta càng là không muốn dính vào chút xíu can hệ với hắn, lại cứ có người ở trước mặt ta nhắc tới hắn!”

Trương Phù Bảo bĩu môi, nghĩ thầm rằng:

“Thứ hắn chế tạo ra, ta mới không thèm động vào, tuy nhiên... Thiên lý nhãn à... ta thử nhìn một chút!”

Trương Phù Bảo tiếp nhận kính viễn vọng ghé vào mắt. Vĩnh Thuần công chúa hưng trí bừng bừng mà nói:

- Ngươi coi, tòa tháp bên kia, tháp thượng chuông đều thấy được rõ ràng, ngươi lại nhìn bên kia, cành liễu đó, khi ta vừa mới nhìn thì hoảng sợ, vừa thấy kia cành liễu phật động, lập tức liền lóe lên một cái, ha hả, hoá ra cành liễu xa xa đó, đều gần hơn đến trước mặt, ta còn sợ bị đánh vào mặt nữa.

Công chúa Vĩnh Thuần khanh khách cười.

Trương Phù Bảo tiểu đại nhân mặt nhăn nhíu mày, thầm nghĩ: "Thứ đồ này có cái gì ngạc nhiên đấy, ta không cho rằng đồ hắn tạo ra có gì hay.”

Nàng hơi cảm thấy không kiên nhẫn chuyển màn ảnh nhìn về phía nơi đó, trong ống kính đột nhiên nhảy ra một bóng người, gương mặt đó cách quá gần, dường như lập tức sẽ tiến đến cái miệng của nàng, làm Trương Phù Bảo "Ôi" một tiếng, theo bản năng lui lại mấy bước.

Nàng buông "Thiên lý nhãn", chỉ thấy Dương Lăng ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ đạo mạo đi về phía các nàng, khoảng cách còn ngoài mấy chục bước.

“Ôi, sao người càng không muốn gặp thì lại tới, không đúng, ngay cả sống cũng nhắc tới.”

Trương Phù Bảo buồn rầu lông mi chau lại, bên cạnh công chúa Vĩnh Thuần cười không nhấc nổi eo:

- Ha ha, ta đã nói cho ngươi biết rồi, ngươi còn bị hù, lá gan còn nhỏ hơn ta, ha ha ha ha...

- Ha ha ha, chào hai vị điện hạ, chào Tiểu Thiên Sư, các ngươi chơi vui vẻ quá, chúng ta hôm nay khởi hành đi Hàng Châu rồi, các nàng còn có đồ gì đặc biệt mang hộ không? Ta đi mua cho các nàng.

Dương Lăng mặt mày hớn hở nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio