Ngược Về Thời Minh

chương 447-3: phu xướng phụ tùy (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn vừa nói vừa bước qua xốc lụa đỏ lên, vừa nhìn thấy thì không khỏi kinh ngạc nói: -Ngọc tượng?

Bảo quang óng ánh, chất ngọc nhẵn bóng, trong suốt long lánh, một khối mỹ ngọc cực phẩm thật lớn, chạm trổ cũng cực kỳ tinh mỹ, đường cong lưu loát, góc độ vừa khẽ chuyển động thì ánh hào quang xanh biếc long lánh thích mắt đã chuyển động theo. Hoàng kim có giá, ngọc vô giá, mỹ ngọc và ngọc kém chỉ khác nhau một chút thì giá cả đã thay đổi đến nghiêng trời. Muốn tìm được một khối mỹ ngọc cực phẩm toàn thân trong suốt lớn như vậy trên đời này hoàn toàn không dễ dàng, nếu nói đây là khối mỹ ngọc giá trị liên thành không hề khoa trương chút nào.

Dương Lăng xem xét bên trái, xem xét bên phải, xem thật lâu rồi vẻ mặt tiếc nuối nói: -Đáng tiếc, thật là đáng tiếc.

Vĩnh Phúc đứng bên sườn hắn lấy làm lạ hỏi: -Đáng tiếc cái gì?

-Đáng tiếc cho một khối mỹ ngọc như vậy nha, nó nên được điêu khắc thành dáng vẻ của nàng mới đúng, lại điêu khắc thành một ông lão, ôi!

Vĩnh Phúc bật cười nói: -Người ta đứng trước mặt huynh rành rành mà còn chưa đủ à? Còn muốn điêu khắc thành tượng. Đây là tượng Lão Quân, Trương Thiên Sư đích thân chủ trì khai quang đấy. Mấy ngày nay huynh bận giết người, người ta thì sao, ngồi đàn, làm phù, niệm chú, khai quang cho khối ngọc này, dùng đủ bảy ngày bày đêm đó.

-Việc huynh sát phạt là vì triều đình, vì dân chúng thiên hạ, nhưng dù sao thì sát khí cũng nặng, để bức tượng Lão Quân khai quang này lại bên cạnh huynh, trừ bệnh khử tai, bách tà bất xâm, dù là âm hồn ác quỷ cũng trốn xa từ sớm.

-Linh nghiệm như vậy? Dương Lăng không dám không tin. Bản lĩnh của Trương Thiên Sư hắn đã từng nhìn thấy ít nhiều, kẻ giả thần giả thánh lừa người trên đời này rất nhiều, nhưng vẫn có những cao nhân bất phàm chân chính.

Dương Lăng đánh giá trên dưới Lý lão Quân mặt mũi hiền lành, tiên phong đạo cốt, nói: -Thật làm khó cho Thiên Sư, tiêu hạo tâm sức lớn như vậy, khai quang cho bức ngọc tượng này.

-À! Cái này đó, Thiên Sư khai quang cho ngọc tượng này, là để kính hiến cho hoàng huynh. Muội nhìn thấy, cảm thấy huynh càng cần nó hơn, nên mang đến đó.

Dương Lăng nhìn Chu Tú Ninh hùng hồn ngay thằng, lại nhìn Lý Lão Quân tươi cười chân thành, bất giác thở dài thườn thượt, có vợ như vậy, hạnh phúc biết bao! Huynh đệ Hậu Chiếu đáng thương, may mà cha y Hoằng Trị chỉ sinh cho y hai muội muội, nếu nhiều thêm mấy người, không biết y còn bị gạt mấy bao nhiêu thứ nữa.

Ân trọng của mỹ nhân? Lấy gì báo đáp?

Trên chiếc ghế lớn chạm hoa trên thành bằng gỗ hoa lên, hai người ngồi chung ôm hôn nhau, dáng vẻ cực kỳ thân thiết, nhưng

-Này, huynh hết nhìn đông lại nhìn tây làm gì?

Vĩnh Phúc yêu kiều thở hổn hển sẵng giọng nói.

-Talão nhân gia giương mắt nhìn làm ta ngượng ngùng. Dương Lăng cười khan nói: -Vốn dĩ điêu khắc rất sinh động, lại khai quang rồi, trong lòng không được tự nhiên nha! Dương Lăng đứng dậy, nhấc tượng Lão Quân nặng nề kia lên, nhìn trái ngó phải, đi đến trước giàn hoa cổ lỗ đặt lên đó, nhìn ngắm rồi lại lấy miếng vải đỏ bịt kín lại lần nữa.

Lúc này Dương Lăng mới vỗ tay, nói: -Lần này tốt rồi, an tâm hơn nhiều.

Công chúa Vĩnh Phúc cắn môi cười, nàng đứng dậy sửa sang lại mấy sợi tóc tán loạn, nói: -Nghe huynh nói, hại người ta cũng luôn cảm thấy có người đang nhìn lén, thật đáng ghét! Muội trở về đây!

-Hả? Dương Lăng bị nàng trêu chọc đến rục rịch, vừa nghe thì không khỏi ngây ngẩn, vẻ mặt hắn đau khổ nói: -Muội quay về sao? Vậy huynhlàm sao đây?

Công chúa Vĩnh Phúc nghịch ngợm cau mũi về phía hắn: -Muội mới không quan tâm, ai bảo huynh mấy ngày rồi không đến thăm người ta?

Trong chuỗi tiếng cười duyên dáng, bóng dáng của công chúa Vĩnh Phúc đã vọt đến cửa, vừa mở cửa ra, tiểu mỹ nhân xinh đẹp lại trở thành trưởng công chúa đoan trang cao quý, nghi thái vạn thiên, lắc lư lay động bỏ đi.

Trở lại phòng khách, nằm trên giường, thân phận cao quý, quý tộc thiên hoàn, đã là cực phẩm nhân gian rồi, nếu nàng là nữ vương thì sao? Không chỉ là một nữ vương gia thiên kiều bá mị, tay nắm trọng binh, hơn nữa oai hùng một cõi, còn anh vũ hơn đấng mày râu, vậy hương vị sẽ thế nào đây?

Cùng lúc Dương Lăng đang tiến hành "Chính Đức đế nam tuần, tổng vệ sinh thành thị" đối với thành Hàng Châu, phu xướng phụ tùy, Hồng nương tử cũng vừa mới kết thúc một cuộc càn quét lớn trên thảo nguyên. Trận chiến này diệt bảy ngàn, tù binh ba ngàn, dê bò ngựa tổng cộng hai vạn con, doanh trướng binh khí vô số kể.

Trời xa xăm, dã mênh mông, gió thổi cỏ thấp hiện dê bò.

Trên mảnh đất màu mỡ lưu vực sông Hàn Nan, những chiếc lều chiên Mông Cổ lốm đốm rải rác trên một sườn núi, dưới đại thụ, trên bãi cỏ, bên dòng dông, phóng mắt nhìn xa, khắp nơi xanh mướt một vùng, bừng bừng sức sống.

Trên thảo nguyên doanh trướng trú đóng khắp nơi, ngựa hí chó sủa, dê bò thành đàn, lạc đà nhàn nhã bước đi thong thả, một màu xanh thẳm, sông Oát Nan phản chiếu từng đóa mây trắng trên đời chảy về phía đông. Trên thảo nguyên từng hồ nước nho nhỏ vờn quanh, bên hồ nở đầy hoa vàng, hoa đỏ, hoa tím, cánh bướm, ong mật bận rộn trong bụi cỏ, trong hồ nước tuyệt đẹp trong như gương có đủ loại thủy cầm đang nhàn nhã vọc nước, kiếm ăn

Trên bãi sông đang có người giết một con dê, trước lều Mông Cổ, một đám hài tử xúm lại một chỗ, đang hò hét "hây hây" trợ uy cho hai đứa trẻ mới lớn đấu vật với nhau. Những đứa trẻ này đều cường tráng giống như một con nghé con vậy, không tới vài năm thì sẽ là những võ sĩ trên lưng ngựa dũng mãnh thiện chiến.

-Nhìn thấy chưa? Thôi Oanh Nhi kinh doanh nơi này sôi nổi náo nhiệt, trong thời gian ngắn ngủi mà có thể tạo ra cục diện lớn như vậy, tuy nói có chúng ta âm thầm ủng hộ trong bóng tối, nhưng cũng cực kỳ không dễ dàng gì. Ta thật sự rất thưởng thức nàng ấy.

Thành Khởi Vận chuyển động đôi mắt đẹp, phong tình vô hạn nói.

Thanh âm du dương uyển chuyển, thâm trầm mãnh liệt của một đàn ngựa truyền đến từ rất xa. A Đức Ny ngồi trên lưng ngựa, háo hức nhìn ngắm mọi thứ trước mắt, gật đầu nói: -Ừ, nàng ta là một nữ anh hùng rất tài giỏi, anh hùng luôn có thể tạo ra kỳ tích.

Phía sau các nàng, có hơn sáu mươi kỵ sĩ kính cẩn đi theo, có người Hán, người Mông Cổ, người Triều Tiên và người Đông Doanh, thậm chí còn có người La Sát đi qua nước Khách Sơn Hãn vượt biên cảnh đến đây kiếm sống. Những người này đều là võ sĩ tinh anh trong đám lính đánh thuê của A Đức Ny.

Tuy nhiên tất cả những thứ này cũng không làm cho dân chúng trong doanh bất an. Người trong nhóm bọn họ đã đủ phức tạp rồi, huống hồ bọn họ cũng không xa lạ gì người La Sát diện mạo quái dị nhất. Đại Hãn Y Phàm của công quốc La Tư lấy hết can đảm cự tuyệt tiến cống cho Đại Hãn Mông Cổ, chẳng qua chỉ là chuyện hơn hai mươi năm trước, trước đây những tộc dân bộ lạc này thường nhìn thấy người La Sát lặn lội đường xa tới thăm viếng Đại Hán.

-Nàng dựa theo phương thức của người Mông Cổ, tiến hành phân chia đối với các chiến sĩ và bộ lạc ngày càng khổng lồ, chia nhau trú đóng tại những địa khu khác nhau của lưu vực sông Hàn Nan, nhưng khác biệt ở chỗ, liên hệ giữa các bộ lạc ngày càng chặt chẽ, các bộ lạc chỉ phụ trách du mục, những tài nguyên còn thừa lại toàn bộ đều vận chuyển đến đây, mà ở đây lại xây dựng một tòa thành trì cố định trong năm nay, trở thành trung tâm của các bộ lạc du mục.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio