Ngược Về Thời Minh

chương 456-3: bước đầu khai chiến (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khắc Lý Diệp Đặc Bộ có khoảng hơn chín nghìn người. Dưới sự phân chia của tộc trưởng, chia ra thành ba khu vực chăn nuôi lớn lần lượt chăn thả bò dê. Bộ này hơn ba nghìn người, du mục ở gần thảo nguyên Ngõa Lạt.

Sắp tới trưa rồi, mặt trời đã đứng bóng, ánh nắng mặt trời có chút chói mắt, hàng trăm nóc doanh trướng phân tán trên thảo nguyên. Phía trên nóc trướng còn có ống khói, đám trẻ không biết đói khát và bệnh tật vẫn đang túm năm tụm ba lại trốn trong trướng thoáng mát, chơi đấu vật.

Lúc này, xa xa, ở tận đầu thảo nguyên xuất hiện một đường màu đen di chuyển. Một người chăn nuôi nhìn thấy trước tiên. Y lập tức cảnh giác quay đầu ngựa, bỏ đàn bò dê lại, chạy về đại trướng báo tin. Chó vàng lớn trung thành thay chủ nhân chấp hành trách nhiệm bảo vệ đàn bò dê, đốc thúc chúng vẫn ở lại thảo nguyên, nhàn nhã ăn cỏ.

Phía tây, đó là nơi tiếp giáp với bộ tộc Ngõa Lạt. Mặc dù hai bên luôn không có xung đột vũ trang, nhưng cùng với việc chém giết giữa bộ tộc Bá Nhan và bộ tộc Ngõa Lạt ngày càng kịch liệt. Bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm là liên kinh kiên định của Bá Nhan, sớm đã đoạn tuyệt qua lại với bộ tộc Ngõa Lạt rồi. Từ bên phía y bỗng nhiên có một đội ngũ đi tới, những người chăn nuôi lập tức cảnh giác.

Nhân mã tụ tập rất nhanh. Những người dân chăn nuôi này căn bản chính là chiến sỹ trời sinh. Họ giết người tuyệt đối không hề chậm hơn nửa phần tên đồ tể chém đầu một con dê.

Nhưng rất rõ ràng, họ rõ ràng khiếp sợ. Đội ngũ đó cũng có khoảng năm trăm người đi tới, thực sự là quá chậm. Rất lâu sau, những người chân nuôi mới phát hiện ra đó là một đội lừa. Trên lưng mỗi con lừa đều có chiếc bướu lớn, chất đầy đồ.

Hai bên đội lừa là kỵ sỹ cưỡi ngựa. Họ mặc xiêm y đa dạng phong phú, các loại dân tộc. Vũ khí mang theo cũng phong phú đa dạng. Trong số những người đó không những có người Hán nho nhã, còn có người Mông nói cười tiếng Thát Đát. Thậm chí còn có cả người Tây Vực mũi cao mắt sâu, đeo đao thép hình trăng khuyết.

Tiếng lục lạc du dương không ngừng vang lên, Ô Ân Kỳ Khiếm thúc ngựa hướng về phía sau đội lạc đà xem xem. Mấy chục con lạc đà, còn có hai chiếc xe lớn. Ô Ân Kỳ Khiếm giắt đao ở thắt lưng, sắc mặt lộ rõ nụ cười thư thái.

Rõ ràng, đây là đội thương lái từ phương tây tới phương đông. Thấy người và xe của họ có ý phân tách, có lẽ là không cùng một đội thương lái. Trong quá trình đi tới phía đông, dần dần đã tụ tập lại, chi viện lẫn nhau, cùng đối phó với mã tặc và trộm cướp dọc đường.

Trong số họ có thương nhân người Hán, có thương nhân đến từ vùng đất xa xôi Thiên Trúc, Đại Thực, Ba Tư. Trong quá trình từ nam tới bắc, lạc đà của họ vẫn luôn chở đầy đồ vật.

Đội thương lái trên thảo nguyên rất được hoan nghênh và tôn trọng. Bởi vì trên thảo nguyên bao la không có bóng người này, họ có thể mang tới cho những người chăn nuôi những đồ dùng sinh hoạt thường ngày cần thiết. Thậm chí, một số đồ tiêu hao xa xỉ, lợi nhuận họ quanh năm suốt tháng tới lui tuần tra cuộc sống buồn tẻ trên thảo nguyên.

Không cần dặn dò, đã có người chăn nuôi của bộ lạc cùng đoàn thương lái nói tiếng Thát Đát nhiệt tình nói chuyện với nhau rồi. Một người đàn ông mặc áo sọc dài, trên môi có hai sợi râu cong như hình lưỡi câu, sau khi nhiệt tình giao lưu với người chăn nuôi của bộ lạ Khắc Lý Diệp Đặc, dưới sự chỉ dấn của họ đã thúc ngựa đi về phía Ô Ân Kỳ.

Ô Ân Kỳ là cháu họ xa của lãnh chúa Khoa Nhĩ Thấm, là một trong những thủ lĩnh của bộ lạc này. Người đó nho nhã lễ độ xoa ngực thi lễ với y, ngắn gọn thuyết minh ý mình tới. Y tên là Thôn Di, là thương nhân từ Thiên Trúc tới, muốn tới phương đông để buôn bán thương phẩm của họ. Đồng thời mua đồ của phương đông mang về phương tây xa xôi. Y tạm thời dựng trại ở đây, và sin cho phép đi qua lãnh địa của người Khoa Nhĩ Thấm.

Thôn Di nói xong, mỉm cười dâng lễ vật lên Ô Ân Kỳ. Một chiếc thảm dài mềm mại xa hoa, Ô Ân Kỳ nhướn mày mỉm cười đáp lại, nói:

- Được rồi, các ngươi có thể cắm trại ở đây. Trên thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm của chúng ta, chúng ta đảm bảo sự an toàn của các ngươi.

- Cảm ơn người, chủ nhân rộng lượng.

Thôn Di mỉm cười cúi người thi lễ, sau đó lớn tiếng gọi những người đi cùng họ lập tức cắm trại nghỉ ngơi. Người chăn nuôi thủ hạ của Ô Ân Kỳ cũng lui ra ngoài. Phụ nữ và trẻ con cũng xúm lại, hiếu kỳ đánh giá đoàn khách phương xa này. Ngoài ra còn xì xào hỏi họ mang những hàng gì tới? Hy vọng có thể mua được món đồ mà trong nhà có thể dùng được.

Ô Ân Kỳ vui mừng mang thấm thảm trở về, đưa tấm thảm đó cho vợ mình, lúc này mới quay trở ra. Y chú ý tới, những người thương lái đó rất quy củ, họ tới một nơi cách xa doanh trại của Ô Ân Kỳ khoảng chừng hai dặm cắm trại. Hàng hóa đều đặt dưới đất, lạc đà thảnh thơi ăn cỏ, uống nước, nghỉ ngơi sau một chặng đường dài mệt mỏi.

Những thương lái đó mang hàng hóa rực rỡ sắc màu, thu hút lượng lớn người chăn nuôi dẫn phụ nữ và con cái tới giao dịch. Thỉnh thoảng có quý tộc gia tư hùng hậu được các thương lái đưa vào trong lều, mang ra càng nhiều vật quý, nước miếng văng tứ tung, hy vọng các lão gia quý tộc Khoa Nhĩ Thấm có thể mua chúng.

Một người chăn nuôi mặt đen thúc ngựa đi về phía Ô Ân Kỳ, tới trước mặt xuống ngựa, vẻ mặt tươi cười nói:

- Hải, Ô Ân Kỳ đại ca.

Ô Ân Kỳ chú ý thấy y từ doanh trại của những thương lái phương tây đó trở về, liền mỉm cười hỏi:

- Hồ Lỗ, mua được gì rồi?

Hồ Lỗ thân người không cao, nhưng vai rộng tay dày, thân hình trầm ổn. Mặt đầy dữ tợn, vô cùng hung hãn. Y bật cười ha hả nói:

- Mua cho nữ nhân của ta hai hạt trân châu, còn mua được một thanh loan đao Ô Tư nữa.

Y nói xong liền lấy từ trong ngực ra một thanh loan đao nhỏ to bằng bàn tay, rút đao ra xoạt một tiếng, độ cong tuyệt đẹp, trên đao còn có hoa văn rất đẹp giống như hoa tuyết. Lưỡi đao sắc bén dưới ánh nắng mặt trời thể hiện rõ hàn quang lẫm liệt.

Ánh mắt Ô Ân Kỳ bỗng trở lên mãnh liệt. Ô Tư Cương là một loại sắt thép sẵn có ở Thiên Trúc, là loại thép được dùng để chế tạo thành dao tốt nhất. Loại thép này khi tôi luyện thành dao kiếm, bề ngoài sẽ có hoa văn đặc thù - Mục Hãn Mặc Đức Văn. Hoa văn khiến cho lưỡi dao hình thành răng cưa (mắt thường không nhìn thấy), khiến cho đao kiếm càng sắc bén hơn.

Nhưng loại đao thép này cũng rất đắt tiền. Y chỉ thấy thủ lĩnh bộ lạc có một thanh loan đao Ô Tư kiểu Ả Rập, liền đưa tay ra, khẽ chạm vào lưỡi dao. Ô Ân Kỳ không khỏi thốt lên lời tán thưởng.

Hồ Lỗ nhìn xung quanh, nói nhỏ:

- Ô Ân Kỳ, ta thấy những người Hồ Tây Vực đó mang theo vô số bảo thạch. Ta còn thấy mấy thanh loan đao Ô Tư dài ba tấc. Đó đều là đao quý sắc bén đứng đầu bảng đấy. Họ chỉ có hơn năm trăm người, có nhiều hàng hóa như vậy ….

Hồ Lỗ liếm liếm bờ môi dày dặn, thấp giọng nói:

- Chúng ta có cần xử lý hết bọn chúng không? Rất đơn giản.

Thân người Ô Ân Kỳ chấn động, kinh ngạc nhìn Hồ Lỗ. Đám quý tộc Thát Đát đôi khi cũng sẽ giả mạo mã tặc cướp bóc của thương lái qua đường. Nhưng, đây là hành vi bị quý tộc phỉ nhổ. Hơn nữa, một khi tin tức bại lộ, các thương lái sẽ không dám tới làm ăn với bộ lạc của họ nữa, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới họ.

Cho nên không phải bất đắc dĩ, họ là không ra tay với thương lái. Hơn nữa, một khi muốn cướp của thương lái, thường thì đều phải cải trang giả dạng, tới một nơi thật xa bọn họ. Mặt khác, tuyệt đối không để người sống, bất luận là phụ nữ, trẻ con hay là người già, căn bản không dám để làm nô lệ, tất cả đều phải tiêu diệt sạch. Điểm này quả thực còn tàn nhẫn hơn cả mã tặc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio