Những đội ngũ ăn cướp này được tổ thành từ những du dân hung hãn nhất, tàn nhẫn nhất. Ai nấy hung quang đại thịnh, giống như lang sói nhắm vào từng người từng người đã chọn mà cắn xé, không từ thủ đoạn, dùng mọi thủ đoạn không chút nương tay xông vào trận chiến này. Đánh giáp lá cà, khi đao sắc nảy ra, những anh hùng lưng ngựa không thể bằng địch thủ của họ được.
Trên chém người, dưới chém ngựa, máu chảy như suối. Đàn dã thú này nhìn thấy máu hung tính đại phát, mắt đỏ lên, phát ra tiếng tru còn còn hung ác hơn, thảm hại hơn cả dũng sỹ Thát Đát. Ai nấy đều biến thành đồ tể đẫm máu.
May mắn, Thôn Di giống như thủ lĩnh, vẫn không quên một nhiệm vụ quan trọng nhất. Dưới mệnh lệnh của y, mấy bộ hạ thông hiểu tiếng Mông Cổ bắt đầu một mặt chém giết, một mặt dơ dáng dạng hình dùng tiếng Mông Cổ hò hét khiêu khích. Những địa danh, tên bộ lạc, thậm chí là tên thủ lĩnh mà họ đã tiết lộ đã đủ lòng tin khiến cho những người Thát Đát liều mạng muốn thoát ra khỏi cạm bẫy tử vong. Đó là đám hung thủ của người Ngõa Lạt phái tới.
Đám người này tổ thành đội ngũ phức tạp như vậy, cũng chỉ có Diệc Bất Lạt lãnh địa tiếp giáp với Tây Vực và Bắc Cực mới chiêu mộ được, không phải sao?
Người thúc ngựa xông trở lại, những người phò trợ phụ trách làm loạn các tuyến đường đi vào của người ta đã lui lại phía sau rồi. Hơn nữa, trước mắt bao người cũng không có ai dám làm ra chuyện ngăn cản người ta tiến vào. Người xông lên trước tiên đều ra roi thúc ngựa, chạy về phía cuối đường.
Tuấn mã của Thôi Oanh Nhi không phụ lại sự trọng vọng đã xông lên đứng đầu, đồng thời nhảy xa nghìn dặm. Tương tự như vậy thuật cưỡi ngựa độc nhất trong vạn người, thể trọng cũng trở thành điều kiện tất yếu quyết định người chiến thắng cuối cùng trong trận đấu dặm. Theo sát phía sau là Phong Lôi, Bố Hòa, Tô Hách Ba Lỗ, đám người Cáp Thứ của bộ tộc Nữ Chân.
Bạch Âm đứng trên đài cao, đám người A Cổ Đạt Mộc đều thở phào một cái. Chiến thắng tạm thời không phải lo, một anh hùng chân chính đa tài đa nghệ là rất khó. Một chàng thanh niên của bộ tộc Tháp Tạt đó xông ra trước tiên dù đã chạy về đầu tiên trong cuộc đua ngựa, nhưng cơ thể gã quá mỏng manh, muốn thắng được trận đấu vật kia thì sao có thể được chứ?
Về phần tài bắn cung, con cháu của họ đối với mình cũng có phần tự tin hơn, tin chắc những người chiến thắng hàng này sau cùng không thể không tái chiến một trận, một cuộc đua Nữ vương. Kỵ sỹ được chọn vào sử dụng các hạng tiếp theo đều xuất sắc trở thành vị hôn phu của Nữ vương. Họ còn có cơ hội, thời khắc cuối cùng này vẫn chưa tới.
Dương Lăng vui vẻ đứng trước trướng, nhìn tộc chan nuôi đứng phía xa hoan hô vây quanh doanh trướng của Nữ vương Hồng Nương Tử, khẽ mỉm cười hai tiếng. Nữ vương Ngân Kỳ vẫn ở trong trướng, cùng Hoạt Phật và Luyện chỉ huy sứ uống rượu thưởng trà. Từ trước đến giờ chưa từng chạy ra ngoài trướng quan tâm tới trận đấu, nhưng lễ hội Đạt Mộ đó đã tổ chức ngày rồi. Khi xuất hiện quán quân của hạng đấu đầu tiên, thần sắc của nàng không khỏi có chút căng thẳng.
Nghe có người cao giọng bẩm báo kết quả của cuộc đấu, người xuất sắc là Dương Anh, đầu vai Ngân Kỳ sụp xuống, rõ ràng là đã nhẹ nhõm hơn. Khóe mỗi cũng không lộ rõ nụ cười lạnh nhạt. Con ngươi thủy tinh hơi chuyển động, liếc mắt nhìn đám người Hoạt Phật một cái. Nụ cười vừa rồi đã được nàng thu lại, nhưng hai chân mày nhướn lên, vẫn không giấu nổi niềm vui mừng.
Một người tuổi tác đã cao bước đi tập tễnh, mặc chiếc áo bào sạch sẽ, đi tới trước ngựa của Hồng Nương Tử, cầm khăn phủi sạch bụi, cất tiếng hát ca ngợi:
- Lễ hội Đạt Mộ đó mọi người tụ tập, ngựa này trổ hết tài năng, trên cổ thắt nơ long vương, xương hông có ấn kinh sư. Đầu voi, vẩy cá giống như da cá xấu. Đôi tai thương sói, ánh mắt minh tinh, chiếc đuôi cầu vồng, tóc mai như nhung. Từng sợi long nhung mọc đầy khớp xương, từng sợi lông nhung tràn ngập màu sắc. Thần câu bảo mã tạo lên đất trời này, mang dòng sữa tới cát tường bôi lên đầu ngươi ….
Lão đối với tư thế của ngựa, thậm chí từng bộ phận của ngựa cũng đều được ca ngợi, và đều thể hiện được cái vú trám nhỏ bôi lên đầu tuấn mã. Sau cùng đã giơ cao sữa ngựa lên, dâng lên cho Dương Anh.
Hồng Nương Tử thấy lão chỉ tay vào vú ngựa, quét quét lên thân ngựa. Sau cùng còn đưa cho nàng uống cạn số sữa ngựa còn lại, không khỏi thầm nhíu mày. Nhưng đây là phong tục tập quán trên thảo nguyên, rất nhiều dân chăn nuôi đều dùng sự nhiệt tình, ánh mắt tôn kính nhìn nàng. Mà những dũng sỹ bại dưới tay nàng đó cũng nhìn về chiếc bát nhỏ trong tay nàng, dường như còn đầy đố kỵ.
Thôi Oanh Nhi cười khổ một tiếng, kiên trì giơ chiếc bát lên, nhắm mắt lại. Nửa bát sữa ngựa đó được đặt xuống, trên thảo nguyên sôi sục lên, xác thổ dân xa gần bao quanh thành một vòng, tay trong tay ca hát nhảy múa, khắp nơi đều là không khí hòa bình an lạc.
Thành Khởi Vận đứng trước trướng, mỉm cười nhìn người chăn nuôi ca hát nhảy múa vui vẻ, nghe tiết tấu âm nhạc đó, khẽ cúi cằm xuống, ứng với tiết tấu của họ, dường như cũng muốn ca hát. Lúc này một người bỗng nhiên đi tới phía sau nàng, thấp giọng bẩm báo vài câu.
Vai Thành Khởi Vận khẽ lắc lư theo tiếng ca của dân du mục, dường như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu lại dặn dò:
- Để họ ra tay, không cần can thiệp. Chờ sau khi họ thành công, sẽ dẫn Ngải Thận về, những người còn lại tất cả đều biến mất.
- Vâng!
Bóng người phía sau lại im lặng rời đi.
- Vận Nhi.
- Đại nhân.
Thành Khởi Vận quay đầy lại, trên môi nở nụ cười ngọt ngào.
- Sao nàng lại lúc ẩn lúc hiện thế? Thích vũ đạo của bọn họ sao?
- Vũ đạo của họ vui vẻ tự nhiên, không có dư vị khác, rất hay.
Dương Lăng bước lại gần, nắm lấy eo nàng nhìn những người dân du mục đó nhảy múa ca hát, cười nói:
- Ta thích vũ đạo của nàng nhảy, còn hay hơn gấp trăm lần cái trò hề này.
- Ta?
Thành Khởi Vận đảo đảo tròng mắt, kinh ngạc nói:
- Ta có nhảy trước mặt đại nhân sao? Sao ta không nhớ nhỉ?
- Sao lại không chứ? Còn nhớ đó là lần đầu tiên nàng tới phủ ta, ở trong thư phòng, trên eo thon thắt đai màu vàng, nhảy vũ đạo Thiên Trúc đó …, nước làm da, rắn làm xương, vặn vẹo quyến rũ, ánh mắt mê hoặc, giống như hồ ly tinh muốn chết.
Dương Lăng bật cười ha hả.
Thành Khởi Vận mím chặt môi lại, cười khanh khách đánh hắn. Nàng đưa tay ra vuốt vuột sợi tóc mai, sóng mắt quyến rũ, nói:
- Vậy … đêm nay người ta sẽ nhảy cho người xem, nhảy cho một mình người xem, được chứ?
- Được! Được được … được!
Thành Khởi Vận bỗng phát hiện thấy tay Dương Lăng đặt ở eo mình đã lấy ra. Hai mắt hắn nhìn về phía trước, biểu hiện trên mặt vô cùng nghiêm túc, chiếc cằm đó cũng rất chân thành, giống như bộ mặt vô sỉ cùng nàng bàn “chuyện công” vậy.
Thành Khởi Vận hiểu ý liền chuyển ánh mắt đi, không ngờ Thôi Oanh Nhi dưới sự dẫn đắt của đám người Phong Lôi, Kinh Phật đang đi qua trước trướng. Mặc dù nàng không tiện tới gặp, cặp mắt trong veo đó vẫn nhìn chằm chằm vào người này.
- Hừ! Lão gia chỉ sợ nàng ta!
Thành Khởi Vận căm giận hừ một tiếng, chống hai tay, vừa dùng mũi giày giẫm lên chân Dương Lăng, nghiêng người về phía trước, ra sức giẫm …