Ngược Về Thời Minh

chương 464-1: thu lưới (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đám người Hồng Nương Tử và A Đức Ny đứng ở bên ngoài cửa trướng, lòng thì nóng như lửa đốt, thấp thỏm lo âu, cứ đi đi lại lại, còn các đại tướng dưới trướng thì đứng ở một chỗ khác quan sát từ xa, tậm trạng cũng hồi hộp không kém, mãi một lúc sau, họ mới nhìn thấy Thành Khởi Vận vén tấm mành bước ra.

Hồng Nương Tử Và A Đức Ny vội vàng chạy lại, nhưng không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt để thể hiện sự thắc mắc của bản thân.

Thành Khởi Vận cũng không nói gì, chỉ gật đầu rất mạnh, A Đức Ny thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, lập tức quay đầu lại ra hiệu cho các tướng lĩnh rằng chuyện đã thành công, ngay lập tức khắp quân trướng vang lên những tiếng hoan hô, reo rò.

Dương Lăng ở trong trướng nghe thấy tiếng reo hò, hoan hô của các tướng lĩnh dưới trướng mà không khỏi thởi dài: “ Thành Khởi Vận nói cũng không sai, hắn không thể nào không suy xét đến những yêu cầu của các tướng lĩnh, những người đã tắm máu sa trường. Với tất cả những chuyện mà hắn làm tư cách là người đứng đầu, thì chưa chắc tất cả đều xuất phát từ chủ ý của bản thân hắn, nhiều lúc hắn cũng rất bất đắc dĩ.

Ở vị trí nào nghĩ việc chỗ đó, bắt buộc phải suy nghĩ đến lợi ích và cảm nhận của tùy tùng thuộc hạ. Nếu như đến lợi ích của đám tùy tùng kia mà hắn cũng không thể đảm bảo được, thậm chí là hoàn toàn không quan tâm, vậy thì về cơ bản, thì hắn chính là người đẩy bọn họ đứng vào vị trí đối lập. Trên thế giới này, có mấy người có thể không oán không hận, vứt bỏ gia đình, sự nghiệp để đi theo, ủng hộ một người mà lại không suy nghĩ, tính toán đến lợi ích cá nhân?

Nhưng về kế hoạch của Thành Khởi Vận thì hắn cũng không hoàn toàn đồng ý, ít nhất ở lại quan ngoại, phái người đi đi xin phong thưởng, trên cơ sở sự thật đã được tạo dựng từ trước, khiến Hoàng đế bất đắc dĩ phong thưởng cho hắn, điều này Dương Lăng tuyệt đối không làm được. Trong lòng của hắn, hắn hiểu rất rõ, đây là một sự lựa chọn tất yếu của một nhân vật trí dũng kiệt xuất, cũng là một con đường an toàn nhất, nhất định sẽ đi đến thành công, hơn nữa điều kiện mà hắn đưa ra cũng vô cùng có lợi cho Đại Minh, nhưng nếu làm như vậy, tình cảm và mối quan hệ tốt đẹp của hắn và Chính Đức sẽ chấm dứt hoàn toàn. Dù cho có giải thích thế nào đi chăng nữa, dù có hành động như thế nào thì cũng không thể trốn tránh được hiện thực của sự phản bội.

Ở thế giới này, hắn có được rất nhiều bộ hạ, có được rất nhiều hồng nhan tri kỷ, còn huynh đệ thì hắn chỉ có duy nhất một người - Chính Đức. Hắn và Chính Đức, giữa hai người nhiều lúc có những chuyện còn chưa nói ra nhưng trong lòng của mỗi người lại hiểu rất rõ những gì mà đối phương muốn nói, dường như hai người họ đã coi đối phương chính là huynh đệ tốt, huynh đệ máu mủ ruột thịt của mình.

Hoàng đế Chính Đức rất cô độc, trên thế giới này cũng chỉ có mỗi một người huynh đệ là hắn – Dương Lăng. Trong lòng của Hoàng đế, hắn không chỉ là một trung thần mà còn là một người bạn tốt nhất, một người huynh đệ tốt nhất, Chính Đức đã dồn hết sự tín nhiệm, tâm tư tình cảm vào hắn. Nếu như hắn thực sự làm như vậy thì Chính Đức sẽ không thể nào chịu đựng được đả kích lớn này, thậm chí từ nay về sau, y sẽ không bao giờ dám tin tưởng bất cứ một ai nữa, và trở thành một vị Hoàng đế lúc nào cũng có lòng nghi kỵ, cảnh giác với người khác.

Một vị Hoàng đế như vậy, trong lòng y sẽ không thể thoải mái được, y sẽ không bao giờ yên tâm để cho các thần tử của mình đi mở mang bờ cõi, làm vẻ vang Đại Minh. Từ đó, y sẽ càng nắm chặt quyền lực hơn, y thà cần một bầy cừu tầm thường chứ không muốn một con chim ưng có thể giương cánh bay lượn trên bầu trời. Người thống trị cao nhất của triều đình Đại Minh là một người như vậy, Đại Minh có thể phát triển, phồn vinh được hay không?

Dương Lăng nhất định phải giải quyết ổn thỏa chuyện này, cho dù chuyện này một khi đã xảy ra thì hắn sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm. Vì tình huynh đệ, vì nghĩa bạn bè, vì sự hợp tác chân thành của quân - thần, chứ không phải trong lúc hắn đi bở mang bờ cõi ở phía bắc, mọi người ở Đại Minh và hắn lần lượt nghi kỵ lẫn nhau, cuối cùng thì dẫn đến tình cảnh ngươi sống ta chết, dồn tất các tinh thần và sức lực vào cuộc tương tàn và chinh chiến giữa những người huynh đệ với nhau.

Đại quân đã đến sông Trác Nhĩ Hà, vượt qua sông đi hướng đông về phía núi Đóa Nhan. Đến lúc đó, việc đầu tiên cần phải làm là nghĩ cách giải quyết xong chuyện của Ngân Kỳ. Bành Tiểu Dạng đã thống lĩnh đội quân đi về hướng đông bắc, đi trước đến Nô Nhi Can Đô Ti, binh lính các sở vệ của triều đình sẽ quay về nơi đóng quân, còn đội dân đoàn võ trang do một tay Bành Tiểu Dạng huấn luyện đành phải ở lại nơi mà họ mới dời đến- Hưng An Lĩnh, ở đó lựa chọn nơi có địa hình hiểm yếu thành lập Bắc Anh thành phối họp hành động cùng với Bạch Y quân.

Kinh Phật Nhi cũng đã quay về sông Oát Nan, nhân cơ hội khuếch trương thế lực, thâu tóm bộ lạc Ngõa Lạt và Thát Đát ở những vùng lân cận. Bởi vì cuộc đàm phán với Nữ vương Đóa Nhan vẫn chưa bắt đầu, hai nhà tương lai sẽ trở thành thân gia hay là kẻ thù, thì chuyện này vẫn chưa thể nói trước được. Để đề phòng những chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Hồng Nương Tử và Phong Lôi thống lĩnh một vạn thiết kỵ, cùng với đại quân của Đóa Nhan Vệ cùng quay về bộ lạc Đóa Nhan.

Sông Trác Nhĩ vào tháng chín mùa thu, nước sông trong xanh êm đềm nhẹ trôi, dưới ánh nắng hoàng hôn rực rỡ bỗng trở nên lấp lánh lạ thường.

Nước sông dồi dào, cũng may là con sông không quá rộng, bốn cây cầu gỗ đơn giản được dựng lên, đại quân nhanh chóng cùng vượt qua con sông. Phong cảnh ở đây thật đẹp, nước không bị ôi nhiễm, không khí trong lành, non xanh nước biết, khiến cho tinh thần của con người được thoải mái và thư giãn.

Dương Lăng bước xuống xe, cùng với mấy người Hồng Nương Tử chầm chậm qua cầu. Không có hộ vệ, bước chầm chậm trên cây cầu, ngắm nhìn dòng sông trong veo xanh biếc đang xuôi về phía đông nam, gió thu khẽ lướt qua mặt, khiến cho tinh thần bất giác trở bên sảng khoái, xua tan tất cả những tâm sự đang chất chứa trong lòng. Tinh thần của Dương Lăng vừa mới phấn chấn lên được đôi chút thì Lưu Đại Bổng Chùy vội vội vàng vàng thình thịch chạy lên, rồi thở hồng hộc bẩm báo:

- Quốc công gia, vương gia, ngài ấy …. Ngài ấy đến đón mọi người.

Dương Lăng nhíu mày trách cứ:

- Bây giờ ngươi cũng là một tướng lính của một đại quân, thận trọng một chút, nói năng linh tinh, ai đến đón ta …

Dương Lăng vừa nói vừa nhìn theo hướng mà Đại Bồng Chùy chỉ- một cái cây nhỏ, lá vàng bên cạnh bờ sông. Dưới gốc cây có một thiếu nữ tóc dài đến eo, mặc quần áo màu trắng, xinh đẹp như hoa. Lúc này những tia nắng hình cuối ngày hình rẻ quạt, đỏ thẫm như máu, chiếu rọi lên thân hình người con gái này. Màu nắng như dát lên người nàng một màu óng ánh, làm tôn thêm vẻ xinh đẹp, duyên dáng tuyệt trần của nàng, đó không phải là nữ vương Ngân Kỳ thì còn là ai nữa?

Sắc mặt của Dương Lăng chợt thay đổi, hắn nhìn Thôi Oanh Nhi theo bản năng, may mà khi đi cùng với đội quân của Đóa Nhan Tam Vệ quay trở về, Thôi Oanh Nhi vẫn cải trang thành nam nhân thì hắn mới yên lòng.

- Đại nhân!

Ánh mắt của Thành Khởi Vận liếc nhìn Dương Lăng.

- Khụ khụ, Oanh Nhi!

Ánh mắt của Dương Lăng quay sang nhìn về phía Hồng Nương Tử.

Hồng Nương Tử thẹn thùng mỉm cười, nàng nắm chặt lấy quần áo, sau khi xác định không có sơ hở gì thì mới bước lớn về phía trước.

- Dương, không thể lúc nào cũng để Thôi tỷ tỷ ra mặt được, tình cảm của nữ vương càng ngày càng sâu, e rằng sẽ càng khó mà kiểm soát được, ngài cũng nên chủ động theo đuổi cô ấy mới phải.

Dương Lăng trừng mắt lên nhìn nàng, giọng đầy căm hận:

- Ta phải nói gì đây? Ta phải nói rằng: thực ra nam nhân của nàng là nữ nhân của ta, hay là nàng cũng gả luôn cho ta đi?

Thành Khởi Vận cười khanh khách, Dương Lăng liền quay lại nhìn nàng, lạnh lùng nói tiếp:

- Thực ra hai nhà liên minh cũng đã đủ rồi, nàng lại cứ làm gây ra đủ thứ chuyện như vậy, nghĩ đến mà ta liền tức giận.

Thành Khởi Vận cười dịu dàng đáp lại:

- Đại nhân, vì lợi mà liên mình thì quá dễ dàng, vì gặp nạn mà cộng thủ thì mới khó. Không trói chặt nàng ấy bên cạnh đại nhân, lực lượng hùng hậu của Đóa Nhan Tam Vệ, sau này nàng ấy và bộ tộc Đóa Nhan chính là chủ nhân của cả thảo nguyên rộng lớn, điều này có thể bảo đảm cho sự an nguy của đại nhân, đồng thời gây sức ép cho triều đình? Còn rất có lợi cho chí hướng bắc chinh của đại nhân? Có thể dễ dàng thuyết phục bọn họ rời khỏi núi Đóa Nhan, rời đến sông Oát Nan, và cũng là tiền đề giúp các vệ sở của Đại Minh thuận lợi quy về một mối?

Đại nhân vì nước vì dân, từ trước đến nay cung cúc tận tụy, cứ cho lần này là “vì nước hi sinh” đi, tin rằng đại nhân cũng sẽ không oán không hận. Huống chi …. Ngân Kỳ muội muội cũng không xấu.

Dương Lăng gật đầu, cười mà như không:

- Nói cũng có lý! Vận Nhi đúng là hiểu tâm tư của ta, tốt! Tốt lắm! Lão gia nhất định sẽ thưởng lớn cho nàng!

Chỉ cần Dương Lăng đồng ý với kế hoạch đó thì Thành Khởi Vận không sợ gì hết. Nàng không sợ gì hết, chỉ quay sang nhìn hắn với ánh mắt đầy mê hoặc và nói với giọng dụ dỗ:

- Đại nhân muốn thưởng cho thần thiếp cái gì đây?

Dương Lăng sa sầm mặt, oán hận mà đáp lại:

- Tối nay đến gặp ta, lão gia sẽ thưởng cho nàng một trận gia pháp: thịt xào măng tre!

- Hay quá! Hay quá! Muội cũng muốn!

A Đức Ny mê tít mắt, vội vàng chạy đến, ôm lấy cánh tay của hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt quyến rũ.

Dương Lăng rên rỉ một tiếng, suýt chút nữa là hắn lao đầu xuống sông …

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio