Bạch Trọng Tán mang ra tám ngàn người, trong thành còn lưu lại bảy ngàn binh mã, dù toàn quân bị giết cũng có thể chống đỡ tới lúc Dương Lăng về. Nhưng nếu đại quân thủ vững thành trì, đợi Dương Lăng về có thể giảm bớt thương vong, lợi dụng tường thành và đại pháo sát thương giặc Oa, nhưng Dương Lăng rút quân về mà ở đây chưa thể vây kín, giặc Oa sẽ nhân cơ hội phá vây chạy trốn.
Hơn nữa Dương Lăng trước khi rời thành đã lệnh Bạch Trọng Tán giành xuất binh trước, mục đích chủ yếu là kích khởi toàn quân quyết tâm chiến đấu. Quân đội khi không có binh khí có thể xuyên thủng giáp, cũng không có khôi giáp chống đỡ được hỏa pháo, lại không nhất định có thể công phá được đại pháo, cũng có thể hoàn toàn chống đỡ được pháo đài lửa đạn.
Có thể nói hai quân đối chọi khiến song phương chênh lệch rất lớn, mà nguyên nhân chủ yếu nhất chính là sĩ khí, ngoài ra song phương hằng ngày huấn luyện cường độ cùng với các tướng lĩnh chỉ huy. Quân Minh càng chiến càng bại, thậm chí mấy ngàn binh cũng bị một trăm tên giặc Oa đuổi cho gà bay chó sủa, không phải do vũ khí và vũ lực chênh lệch quá lớn, mà là quân đội căn bản không có ý chí chiến đấu.
Dương Lăng hiện tại vừa không có thời gian, cũng cũng không đủ quân phí đi chiêu mộ binh lính đến thay chi đội này, chỉ có thể dùng độc chiêu, chờ bọn họ có thể như phượng hoàng niết bàn.
Một loại kết cấu nếu không thể đánh vỡ từ nội bộ. Lại không thể dùng một loại hình thức khác thay thế, vậy cũng chỉ có thể trông cậy vào lực lượng bên ngoài thúc đẩy nó cải biến.
Giặc Oa phía trước bắt đầu ra khỏi chỗ tối, quân Minh sau không có đường lui, trước có giặc Oa, trải qua kinh hoảng ngắn ngủi, bọn họ rốt cuộc hiểu ra: Lúc này đã không có cơ hội chạy trốn, muốn sống cũng chỉ có thể cùng giặc Oa liều mạng.
Quân lệnh Dương Lăng truyền lại. Tội liên đới quân pháp khiến các binh lính kiềm chế lẫn nhau, không người nào dám trước lộ ý bỏ chạy, hơn nữa đội chấp pháp đã lặng lẽ vây hai cánh.
Trận ngư lân thích hợp cho công kích dày đặc, khuyết điểm lớn nhất là chỉ cần chút kì binh đánh bất ngờ là có thể phá hư trận này, nhưng quân Minh hiện tại phía sau là tường thành, căn bản không phải lo phòng thủ hậu phương.
Hơn nữa trận hình có binh khí phối hợp dày đặc, có thể bảo vệ xung quanh. Đối với quân tâm sĩ khí có tác dụng ổn định, sau giây phút xôn xao ngắn ngủi, trận ngư lân ổn định lại, được tướng tá đốc xúc nghênh hướng giặc Oa. Đầu tiên là do dự bước nhỏ, khi giặc Oa càng ép càng gần. Quân Minh không đường thối lui rốt cuộc đỏ mắt, gào rú xông tới.
Sợ hãi đạt đến mức tận cùng sẽ sinh ra dục vọng và dũng khí điên cuồng, tâm lý học của Dương Lăng cuối cùng đã có đất dụng võ, quân Minh rốt cục bạo phát. Bọn họ hò hét, tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, nhưng cử chỉ và động tác lại biến thành điên cuồng: Giết! Chỉ có giết những người trước mắt, ta mới có thể sống!
- Ô! Một tiếng ngâm vang, tiễn thủ sắp xếp ở trung đủ hai cánh lực, bắn ra hàng tên thứ nhất. "Phốc phốc" liên tục, đó là thanh âm mũi tên lao vào cơ thể.
Quân Minh tiễn nhẹ, nhưng giặc Oa phần lớn không có áo giáp, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đủ khiến giặc Oa té ngã trên đất. Đội hình lộn xộn, ngã xuống cũng bằng tử vong, không ngăn được gót chân đồng bọn dẫm đạp.
"Rầm rầm rầm" hỏa súng xuyên qua những khe hở 'Vẩy cá' bắn tới. Để tránh trở ngại đại quân. Cùng lúc đó, một lượng lớn đoản thương bị binh lính nương theo thế chạy lấy đà ném đi.
Giặc Oa xông tới như mưa rơi hoa tàn. Nãi Mỹ Chính Trí nhìn mà đau lòng, đây đều là binh lính tâm phúc của y, nhưng y vạn lần không ngờ quân Minh lại có dũng khí lao ra khỏi thành chiến đấu, lúc này cũng chỉ có đánh một trận. Y tin một khi đánh giáp lá cà, sĩ tốt của y cũng không phải thứ quân Minh có thể chống cự, quân Minh đang toàn tâm toàn ý sẽ vì cảnh chém giết tàn khốc mà tan thành mây khói.
Binh khí tương giao, tiếng vang như mưa rào, song phương rốt cục sáp lại một chỗ, nhất thời mưa máu bay tán loạn...
Dương Lăng tới trễ một khắc so với dự tính.
Trên rừng trà có một ngàn giặc Oa mai phục, luận chiến lược của từng binh sĩ cũng không kém ba nghìn tinh vệ của hắn, huống chi lại là đánh lén không có hiệu quả, trong tình cảnh lấy ít địch nhiều, đại hỏa bốc lên ở cỏ lau khiến cuộc chiến hoàn toàn biến thành quân Minh phô bày kỹ xảo giết chóc.
Hai vạn quân Minh tự mình cầm đao, ba người một tổ, ngươi tiến ta lui, luân phiên vật lộn, một đám giặc Oa đã bị đao trong tay bọn họ biến thành vô số thi thể phun máu tung toé.
Thấy tận mắt giặc Oa bị giết khiến quân Minh thêm kinh ngạc, hưng phấn, nóng lòng muốn thử.
Vẫn lặng lẽ quan sát, Dương Lăng thấy vậy chợt nghĩ, đợi Mẫn Văn Kiến bị kích động báo cho biết hậu trận chỉ có hơn hai trăm giặc Oa tập kích chạy tán loạn, người dư lại tới , bắt sống hơn , hắn lập tức gõ kẻng lệnh bảo thân vệ quân lui ra phía sau, đem hai vạn quân binh tràn đầy lên chiến trường, ba trăm tên giặc Oa còn không đủ cho họ tôi luyện.
Hơn ba trăm giặc Oa mất đi dũng khí bị đuổi chạy tán loạn, nhưng rừng trà vốn là một dốc thoải, đâu có nơi hiểm yếu có thể ẩn nấp, nơi hiểm yếu để thủ? Hai vạn quân Minh, thể lực, sĩ khí đang ở trạng thái tốt nhất. Cuộc chiến này còn đánh thế nào?
Cuộc chiến "Vô sỉ nhất" với người Oa bắt đầu, bảy tám chục người đánh một, rất nhiều giặc Oa bị đánh chết tại chỗ, dù vậy, cuối cùng vẫn có hơn hai mươi tên hấp hối, bị quân Minh kéo trên sườn núi xuống.
Dương Lăng lệnh La Tham tạm giam đám giặc Oa này, đồng thời áp giải đại pháo theo sau, còn mình dẫn đại đội xông về thành Tô Châu.
Bộ phận tinh nhuệ nhất của Nãi Mỹ Chính Trí quả nhiên chiến lực phi phàm. Quân minh khuyết thiếu huấn luyện biến hai quân thành hỗn chiến, trận hình vốn ngay ngắn trật tự liền bị phá hư, nếu không phải phía sau không có đường lui, đại quân bắt buộc phải lao tới trước hoặc hai bên chấp pháp để chạy trốn thì khó tránh khỏi việc sĩ tốt chạy tán loạn, mà có một bộ phận sĩ tốt chạy tán loạn, khi đó sẽ như bộc phát. Toàn quân sẽ tháo chạy như điên.
Hơn một vạn chiến sĩ trên chiến trường chật chội, phía trước phía sau bốn phương tám hướng đều là người, bọn họ chỉ có thể vung đao, vừa bổ vừa chém lấy đi mạng người, cũng chôn vùi mạng người. Giặc Oa chết gần ngàn người thì quân Minh đã chết gần đến ba nghìn.
Nhưng Bạch Trọng Tán tiêu hao được, Nãi Mỹ Chính Trí lại tiêu hao không nổi, cho dù tiêu diệt toàn bộ đám quân Minh đang liều mạng này, cơ hội cũng đã qua. Có trời mới biết trong thành còn có bao nhiêu quân coi giữ? Kế đoạt thành bị phá, phục binh ở Thập Ngõa rất khó phát huy hiệu lực, nếu quân Minh quay về hồi viện thì làm sao bây giờ?
Nãi Mỹ Chính Trí đang muốn ra hiệu lệnh cho đại quân lui lại thì Dương Lăng đã về.
Dương Lăng dùng cách quyết chiến giống như giặc Oa quyết chiến với quân Minh, đem tinh nhuệ xung phong lên trước, rất có hiệu quả dọa người. Ba nghìn tinh vệ cầm trường đao nhiễm máu, hung hãn nhảy vào chiến trường như người đi cắt cỏ.
Nãi Mỹ Chính Trí than thở một tiếng, trong loạn quân gõ mõ, thanh âm mang theo nội dung của riêng họ. Lần này mạo hiểm hoàn toàn đã bại, một trận, Nãi Mỹ Chính Trí từ Đông Doanh Quốc tứ đại hải tặc tụt xuống đội ngũ hạng hai, muốn Đông Sơn tái khởi, không biết còn bao nhiêu trắc trở.
Thừa dịp quân Minh chưa vây kín. Giặc Oa hoảng hốt chạy bừa. Thêm một lát, đã có hơn trăm cỗ thi thể. Viện quân đuổi tới, giặc Oa tan tác, Bạch Trọng Tán sĩ khí đại chấn, hai binh hợp một chỗ, đuổi giặc Oa theo hướng tây nam.
Lục gia khố, Trương gia kiều, Thạch khúc đầu..., giặc Oa chạy như điên, xuyên thôn xuyên trấn, một khắc cũng không dám dừng lại, phía sau quân Minh gắt gao đuổi theo, sĩ tốt thể chất bất đồng xếp thành Nhất Tự Trường Xà Trận, trùng trùng điệp điệp đuổi theo sau, nhưng bất kể quân Minh chạy chậm hay nhanh, tất cả đều có cảm giác hãnh diện.