Ngược Về Thời Minh

chương 270-1: mục tiêu a đức ny (p1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Không cùng tổ tiên với ta, tất có dị tâm! Người Tây Dương hùng hổ, dùng lợi pháo chiếm đoạt Malacca, toan tính tất nhiên không nhỏ, Bạch huynh hiểu rõ đại nghĩa, nguyện ý nhận triều đình chiêu an, gia nhập cộng đồng Thủy sư đối kháng dị tộc, bản quan thật vui mừng. Công việc chiêu an, bản quan sẽ lệnh quan lại nha môn thảo luận cụ thể với Bạch huynh.

Bạch huynh yên tâm, triều đình chiêu an rất có thành ý, ta sẽ trình báo triều đình, đãi ngộ, quan hàm, nơi dừng chân, quân lương và công việc đều có phương án, không thể để ngài hai tay trống trơn không thể giải thích rõ ràng với thủ hạ.

Bạch Tiểu Thảo vui mừng nhướng mày, vội vàng đứng lên nói: - Đa tạ đại nhân, Bạch Tiểu Thảo nguyện dẫn quân hiệu trung với triều đình, cống hiến với đại nhân.

- Ừ, ngài trước ở lại, hiện tại người Tây Dương mở mắt hổ, phỏng chừng ngài ở đây mà tâm tư không ở, buổi tối bản quan thiết yến tẩy trần cho ngài, sau đàm phán tỉ mỉ, khi ngày về đảo hãy đốc thúc bộ hạ, tạm thời không cần xung đột với người Tây Dương.

Bạch Tiểu Thảo có chút kinh nghi mà nói: - Đại nhân, người Tây Dương vừa mới chiếm lĩnh Malacca, dân chúng địa phương nhân tâm bất ổn, muốn đối phó bọn họ phải thừa dịp này, nếu chờ bọn họ củng cố Malacca, lại có chiến thuyền tiếp ứng....

Dương Lăng bình tĩnh nói: - Bạch huynh không cần phải lo lắng, Malacca lập quốc lâu rồi, người Tây Dương mới đến, hoàn toàn dựa vào pháo súng ngăn chặn thổ dân địa phương, sao có thể thu phục dân tâm nhanh như vậy? Về phần chiến thuyền tiếp ứng, bọn họ ở phía xa ngàn dặm, cho dù có là quân đội chính quy, cũng không thể đưa hạm đội khổng lồ đi vào Đông Phương.

Theo bản quan biết, nước kia cũng không lớn, nhân khẩu không hơn hai triệu, hơn nữa còn có tranh chấp với các nước xung quanh, hạm đội nhất định phải dùng để bảo vệ quốc gia. Hơn nữa đường đi dài, tiếp tế khó khăn, nhiều khả năng hạm đội sẽ không tới.

Dương Lăng nghĩ đến A Đức Ny đề cập chuyền hải tặc bỏ neo ở Lã Tống, rõ ràng không cùng một phe với đám Malacca, nhưng đều là người Tây Dương, nếu bọn họ liên kết, như vậy bọn họ đủ sức đánh với Đại Minh Thủy sư và Bạch Tiểu Thảo, nhưng tin tức này hắn không muốn nói cho Bạch Tiểu Thảo, để tránh làm hắn khủng hoảng hơn nữa.

Dương Lăng nói: - Sáu thuyền Giặc Oa đến từ Đại Minh Thủy sư, chuyện này nói vậy Bạch huynh đã sớm biết, hiện giờ xem ra, pháo của người Tây Dương quả thật có chỗ đặc dị, tuy nhiên Bạch huynh không cần sợ hãi, ngài vừa nhận triều đình chiêu an, đã là quân đội của triều đình, người Tây Dương nếu chủ động tới tập kích. Ngài có thể tức tốc sai người báo với bản quan, bản quan dẫn Thủy sư cùng ngài liên kết chống đỡ.

Tây Dương pháo có sắc bén, thì số lượng của chúng ta cũng gấp mười lần, dựa vào ưu thế số lượng hẳn có thể toàn diệt. Tuy nhiên... Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, bản quan không muốn làm việc gì mà không nắm chắc.

Chiến tranh có phương pháp thắng bất ngờ. Người Tây Dương nếu vội vàng ổn định, tạm thời sẽ không đánh đông dẹp bắc, chúng ta cũng không cần vội vàng đi trêu chọc bọn hắn, cùng lúc ta muốn tập trung tinh lực trước tiêu diệt giặc Oa, về phương diện khác... Ta sẽ phái người tiến hành xâm nhập, nắm giữ nhược điểm của bọn họ, dùng cái giá thấp nhất giành thắng lợi, tận lực giảm bớt tổn thất Thủy sư và hạm đội.

Bạch Tiểu Thảo bùi ngùi thở dài: - Trước hôm nay, thảo dân chỉ biết đại nhân có thủ đoạn Tu La, hiện giờ mới biết đại nhân có tâm địa Bồ Tát, có thể làm môn hạ của ngài là phúc của thảo dân. Tiểu dân cẩn tuân đại nhân chỉ bảo, yên tĩnh chờ tin lành, chỉ chờ đại nhân ra lệnh một tiếng, tiểu dân sẽ dốc toàn lực, chiến với hải tặc Tây Dương!

Chớ thấy Bạch Tiểu Thảo nói khẳng khái giúp. Kỳ thật hắn cũng là bất đắc dĩ. Hắn là người Hán, luôn có cảm giác sự ưu việt vượt xa các nước phương Tây, bắt hắn phải phục tùng đám quỷ tóc đỏ Tây Dương thì đúng là thà chết không theo.

Về phương diện khác hiện tại Đông Hải Vương mỹ nhân đã công khai tin đồn, nhận triều đình chiêu an, phương Bắc Hải Cẩu Tử và Tuyết Miêu chiếm giữ mạch máu chủ đạo, Bạch Tiểu Thảo tất cả ở Nam Dương, hiện giờ bị người Tây Dương chắn ngang, thì dù người Tây Dương không có ý đồ với hắn, đường sống hắn cũng bị chặt đứt, còn không khẩn trương dốc sức đùi của Dương Lăng mới là lạ.

Trong lòng Dương Lăng biết rõ, ha hả cười nói: - Có lời của Bạch thuyền chủ, bản quan an tâm. Bạch thuyền chủ nhận triều đình chiêu an, ta và ngươi cùng chung mối thù chống chọi quân xâm lược, chỉ cần lập nhiều công lớn, đến lúc đó thăng quan tiến tước, vợ con hưởng đặc quyền, chẳng những dân chúng tôn xưng hảo hán, có xuất thân chính thống, mà từ nay về sau hậu thế cũng có thể đường đường chính chính làm người, vinh hoa phú quý vô cùng!

Bạch Tiểu Thảo nghe xong tim đập thình thịch, cái khác không hấp dẫn, nhưng hậu thế có thể thoát ly kiếp sống hải tặc, có thể đường đường chính chính hưởng thụ vinh hoa phú quý, truyền lại hương khói Bạch gia, cung phụng từ đường Bạch gia, đối với ai cũng là sự hấp dẫn lớn. Bạch Tiểu Thảo ngực nóng lên, vội vàng bái tạ một phen, lúc này Dương Lăng mới dẫn thân binh đi tìm chỗ nghỉ tạm.

Hắn vừa rời đi, Dương Lăng vội vàng phái người đi gọi Hà tổng binh, Lưu Tri phủ cùng nhóm phụ tá tới, muốn cùng bọn họ nghị sự. Hà tổng binh, Lưu Tri phủ đang ở trong đại sảnh cò kè mặc cả với y nhân cô nương, hai người vừa mới ước định lấy lượng bạc thành giao.

Hai người theo như nhu cầu, một gia tăng quân lương, một được thiên kiều bá mị mỹ nhân. Hà tổng binh mặt mày hớn hở, Lưu Tri phủ tâm ngứa ngáy khó chịu, hắn đang định giao bạc lĩnh người, nghe nói Tổng đốc đại nhân gọi, hai người vội vội vàng vàng chạy đến.

Nghe xong Dương Lăng nói lại, hai người thôi cười. Lưu Tốn nói: - Đây thật sự là cửa trước tiễn hổ, cửa sau rước sói, hạ quan cũng đã nghe nói Malacca bị thuyền hải tặc Tây Dương chiếm cứ, tuy nhiên Malacca chỉ có một vệ đội hoàng cung, căn bản không có cái gọi là quân đội chính quy, bị người diệt quốc thực là dễ như trở bàn tay, cho nên thực không ngờ đám hải tặc đến còn quá hùng mạnh.

Dương Lăng gật gật đầu nói: - Đúng vậy. Cho nên mặc kệ Bạch Tiểu Thảo xuất phát từ mục đích gì đến cầu kiến bản quan, công đầu này bản quan nhớ kỹ. Nếu không thông qua hắn hiêu đươc thực lực chân chính người Tây Dương, tương lai thu phục Malacca dụng binh sơ suất, Thủy sư quân ta tất....

Nói tới đây, Dương Lăng tưởng tượng Thủy sư Phúc Kiến vừa mới tổ chức lại toàn quân bị diệt, mấy ngàn tướng sĩ chìm dưới biển, cùng với sự thảm bại đưa tới một loạt vấn đề chính trị và bị động, không khỏi rùng mình.

Hắn vơ vét các nhân tài về mọi phương diện. Trong đó có vị lão nhân là khí cục trí sĩ quân giới quan Nam Kinh quân, Dương Lăng hỏi: - Trịnh lão, người tây mạnh hỏa pháo, pháo họ so với chúng ta nhanh gấp ba, xạ tốc không bằng họ, như muốn tác chiến, chỉ có thể tập trung pháo thuyền, lấy số lượng thủ thắng.

Bản quan tò mò là sao pháo người Tây Dương xạ tốc nhanh như vậy? Trong chuyện này có gì ảo diệu không? Theo Trịnh lão thấy, pháo chúng ta có nên đề cao xạ tốc?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio