Ngược Về Thời Minh

chương 317-3: nhất mã tây lai (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đọc phong thư này, Chính Đức càng thêm buồn bực. Dương Lăng là do y phái đi Tứ Xuyên điều tra vụ án Thục Vương mưu phản. Sau khi Dương Lăng công phá Cửu Ti thành, đạt được thắng lợi trong cuộc chiến bình man liền đưa tin chiến thằng về kinh sư. Trong tấu chương cũng đã giải thích những nghi vấn về Thục Vương, thuật lại rằng kim chuyên (một loại gạch trân phẩm của người Hán xưa) đều là Chương Man A Đại Vương bắt chước thiên tử gây ra.

Gã bị người ta tâng bốc tận mây xanh, tự lập làm Vương, kê long ỷ, mặc long bào, lát kim chuyên, vì để ra dáng, đã tiêu hao một số tiền lớn để mua về. Chuyện đã làm giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng gã cũng vì vậy mà dâng tính mạng. Nếu như sớm biết có kết quả này, Chính Đức Hoàng Đế thà rằng trước kia mình chưa từng hạ ý chỉ kia.

Chính Đức nắm chặt trong tay áo bản tấu chương của Thục Vương đi lên loan giá, sắc mặt âm trầm giống như thời tiết hôm nay, mây mù dày đặc, nhìn chỗ nào chỗ nấy cũng không vừa mắt, dọa cho đội nghi trượng đều câm như hến, không ai dám gây ra tiếng động nào. Mấy trăm người đến trước điện Kim Loan từ đầu đến cuối đều nghiêm nghị chỉnh tề, im lặng như tờ.

Chính Đức Hoàng Đế thăng giá điện Kim Loan, bước lên Minh Gian Bảo Tọa, hai tay vịn vào long đầu chậm rãi ngồi xuống. Văn võ bá quan đồng loạt đi đến chính giữa đại điện, phủ phục bái lạy, hô to vạn tuế.

Chính Đức âm trầm khoát tay, qua loa nói:

- Các khanh bình thân.

Các đại quan tay cầm hốt (cái thẻ bằng tre, ngà hay ngọc mà quan lại cầm lúc thiết triều, dùng để ghi chú những điều cần bẩm tấu), đứng dậy, từ đứng lộn xộn trở thành đứng theo hai hàng tả hữu, bên văn bên võ. Chính Đức nói:

- Chư vị ái khánh, đêm qua, trẫm nhận được tấu của Tứ Xuyên Thục Vương, nói thân thể nhiều bệnh, tinh lực không đủ, cho nên

Các đại quan hai tay cầm hốt, nhìn chăm chú, mắt nhìn mũi nhìn tâm (ý nói cúi gầm mặt), đang nghe Hoàng Thượng nói, bỗng cảm thấy tốc độ nói của Hoàng Thượng càng lúc càng chậm, không khỏi liếc mắt nhìn lên bảo tọa một cách kỳ quái, chỉ thấy trong tay Chính Đức giơ một bản tấu chương, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn một hồi lâu bỗng dưng nói:

- Đây là vật của ai làm rơi vậy?

Mọi người nhìn theo ánh mắt của Chính Đức. Dưới đất ở chính giữa đại điện, một cuộn giấy đang đặt ở đó. Cuộn giấy không lớn lắm, nhưng trên nền lát kim chuyên bóng loáng như gương thì một vật như vậy lại ở ngay cửa cung. Thời tiết âm trầm, ánh sáng phản chiếu không mạnh, cho nên cuộn giấy đó đặt ở giữa đại điện có thể nhìn thấy rất rõ ràng, rất là đẹp mắt.

Lập tức liền có một vị Ngự sử đại nhân ở khá gần đó đi sang nhặt cuộn giấy lên, vừa nhìn thì thấy có niêm phong, có dây quấn, hiển nhiên không phải là vật tùy ý để đó. Lại nói cũng không có ai dám ném bừa rác ở trong kim điện. Y nhìn sang hai bên thấy không ai nhận, liền khom người thi lễ, hai tay dâng cuộn giấy lên, nói:

- Hoàng Thượng

Chính Đức khoát tay, tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh bảo tọa vội vàng đi xuống, tiến lên tiếp nhận, rồi lại quay trở về cung kính đưa cho Chính Đức. Chính Đức cầm trong tay, cao giọng nói:

- Cuộn giấy này là của vị ái khanh nào vậy? Nhìn thử xem, là ai làm rơi?

Hơn trăm vị quan viên văn võ vô thức sờ sờ vào ống tay áo, túi thắt lưng, ngươi nhìn ta, ta nhìn người, không một ai lên tiếng. Chính Đức Hoàng Đế thấy không ai nhận vật bị mất, liền tháo dây quấn, mở cuộn giấy ra xem. Y chỉ xem sơ qua, sắc mặt liền thay đổi, nhìn quần thần cười lạnh lùng, nói:

- Đây là giản thư ai viết cho trẫm? Đứng ra nói chuyện!

Lúc này, các đại nhân mới biết rằng có người dùng phương thức này để đưa thư nặc danh lên cho Hoàng Thượng. Nhưng bá quan đứng dậy, đều tự chỉnh áo bào, hốt ngà, chỉnh ô sa, ai không làm gì thì nhìn xuống dưới chân. Lại nói cũng đã quen với bộ dáng không một hạ bụi của kim điện, không ai ngờ rằng dưới chân lại xuất hiện một vật?

Tâm tình của Chính Đức không tốt, thấy không ai trả lời, không khỏi giận tím mặt, vỗ lên án, nói:

- Nếu là Ngôn quan, nói ra vô tội. Nếu là đại thần khác, cũng theo lý mà can gián, lẽ nào trẫm là hôn quân không nghe ai cả sao? Cần gì phải lén lén lút lút, đưa thư nặc danh chứ?

Quần thần nhìn nhau, vẫn không có ai đứng ra thừa nhận. Chính Đức giận dữ đứng dậy, phẩy tay áo bào một cái rồi nói:

- Bãi giá hồi cung!

Văn võ bá quan ngơ ngác nhìn nhau. Hoàng Thượng chưa nói bãi triều, đi cũng không thể đi, ở lại cũng không có ý nghĩa gì, mãi đến lúc Chính Đức Hoàng Đế tức giận dẫn tiểu thái giám đi đến Càn Thanh cung tây noãn các, kim điện mới trở nên ồn ào.

Văn võ bá quan tụm năm tụm ba tụ lại một chỗ, hỏi nhau:

- Ầy, lão Trương, ngài có thấy rõ không, viết cái gì, mà khiến Hoàng Thượng nổi giận như thế vậy.

- Lưu đại nhân, ngài không phải đã nhìn thấy đó sao, ta nhặt lên không ai nhận, không phải lập tức trình lên Hoàng Thượng rồi sao, ta nào biết được trong đó viết cái gì chứ.

- Trần đại nhân, vị trí vật đó rơi hình như là chỗ ngài đứng lúc tham kiến Hoàng Thượng phải không?

- Ây da, Lý đại nhân, quen thì quen, ông cũng đừng nói đùa chết người thế này, ông không thấy Hoàng Thượng tức giận bao nhiêu sao? Người can gián này đến tên cũng không dám viết, thứ bên trong không cần hỏi, khẳng định là không lọt tai. Ông thấy ta có giống loại người ngỗ nghịch với quân thượng không?

- Nói rất đúng. Trần đại nhân là người rất là cẩn thận tỉ mỉ, hơn nữa người người chen chúc, lúc đứng dậy, ai thuận tay vứt xuống, thì đứng dậy tay đã rời khỏi kim chuyên rồi. Trong lúc đó, còn ai chăm chú nhìn, khó mà nói là ai làm được lắm.

Trong nhất thời, trên Thừa Thiên điện giống như một chợ bán rau, lộn xộn bát nháo. Lý Đông Dương làm Nội các Thủ phụ, cất giọng:

- Yên lặng! Yên lặng! Đây là nơi tảo triều nghị chính, là Kim Loan điện, phải giữ quy củ, ồn ào như thế, còn thể thống gì nữa? Trấn điện Tướng quân, duy trì trật tự.

Có quan viên quen biết Lý Đông Dương, liền lớn tiếng nói:

- Lý đại học sĩ, Hoàng Thượng phẩy tay áo bỏ đi, buổi triều chính này không nghị được nữa, hạ quan ở đây còn ba việc quan trọng chuẩn bị khởi tấu Hoàng Thượng, ngài hãy nghĩ thử biện pháp gì đi chứ?

- Đúng vậy đó Lý đại nhân, trong nha môn của hạ quan, công văn chất cao bằng người. Chung quy ở đây cũng không phải là cách. Đại học sĩ có phải nên đi khuyên Hoàng Thượng về đây không?

Lý Đông Dương không biết làm sao, liền thấp giọng thương nghị mấy câu với Tiêu Phương, Dương Đình Hòa, sau đó liền gọi một tên tiểu hoàng môn, sai gã lập tức gấp rút đi thỉnh Hoàng Đế lâm triều, hoặc tiếp kiến ba vị Đại học sĩ.

Tiểu hoàng môn nhận tin, chạy nhanh như chớp về phía hậu cung.

Lưu Cẩn ở Ti Lễ Giám nghe nói tảo triều có người gửi thư nặc danh, khiến cho Hoàng Thượng giận dữ, giờ đang bực bội ở Càn Thanh cung, cũng vội vàng chạy đến, chạm mặt với tiểu hoàng môn nọ ở cửa Càn Thanh cung. Lão hỏi rõ tình hình, bảo tiểu hoàng môn đó đứng sang một bên, lão tự mình đi vào cung gặp Chính Đức.

Vừa bước vào cửa, thì lão nhìn thấy Chính Đức đang nói chuyện cùng Vĩnh Thuần Công chúa, chỉ nghe Vĩnh Thuần Công chúa nói:

- Hoàng huynh ở trong Báo Viên, cả ngày cũng không hồi cung một chuyến. Bệnh của Thái Hoàng Thái Hậu lúc tốt lúc xấu, Thái y chẩn trị cũng không thấy tốt hơn. Mấy ngày nay tỷ tỷ cũng trông có vẻ ốm yếu, thứ ngày thướng thích ăn nhất giờ cũng ăn không ngon. Vậy mà hoàng huynh cũng không biết hỏi đến một câu.

Lưu Cẩn nhân lúc nàng vừa nói xong, khẩn trương nói chen vào:

- Lão nô bái kiến Hoàng Thượng, bái kiến Vĩnh Thuần Công chúa điện hạ.

Vĩnh Thuần không để ý đến lão, Chính Đức cũng không đế ý đến lão. Chính Đức nói:

- Sao vậy, ngự muội ngã bệnh sao?

- Chắc là vậy. Đã ba ngày nay rồi. Vốn dĩ vẫn rất khỏe, bỗng nhiên không muốn nói chuyện, dùng thiện cũng không ngon miệng. Triệu Thái y, chỉ nói thời tiết chuyển lạnh, trúng phong hàn, đến nỗi hàn khí nội xâm, không muốn ăn, kê thuốc điều trị cho tỷ tỷ, nhưng cũng không xong.

Tuổi của Chính Đức dần lớn, cũng càng thêm yêu thương muội muội, vừa nghe lập tức để trong lòng, liền đứng dậy nói:

- Những tên Thái y rác rưởi đó, Thái hoàng thái hậu tuổi đã cao, không dễ trị khỏi thì thôi, sao đến ngự muội bị chút phong hàn cũng không trị được? Đi, dẫn trẫm đi xem thử.

Y nhìn Lưu Cẩn một cái, nhớ đến thư nặc danh vứt trên bàn, liền tức giận nói:

- Lưu Cẩn, ngươi chưởng quản nhị xưởng nhất vệ, giờ trẫm hạ ý chỉ cho ngươi, đi điều tra rõ ràng cho trẫm, bắt người gửi thư nặc danh này lại cho trẫm, phạt ba mươi trượng. Hừ! Người can gián vô tội. Không có một minh quân nào không chấp nhận thần tử can gián. Nhưng bây giờ lại có người giấu đầu lòi đuôi dùng phương thức nặc danh bỏ thư thượng tấu trên kim điện, thật sự là buồn cười.

- Cơn phong ba mật gián nặc danh xuất hiện, sau đó quần thần sẽ công kích lẫn nhau, lục đục với nhau, kết đảng loạn chính, triều đình sẽ bị hủy. Đặc biệt là trong thư bắt bóng bắt gió, không hề có căn cứ, trong đó còn có nội dung đề cập đến ngươi. Tự mình xem thử đi, nhất định phải bắt được người này cho trẫm!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio