Ngược Về Thời Minh

chương 320-4: một cành hồng hạnh leo ra khỏi tường (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh mắt của Lưu Cẩn trở nên lạnh giá. Lão nheo mắt lại đánh giá Mã Vĩnh Thành, cất giọng quái khí:

- Hắn thăng quan sao lại là chuyện tốt, nói ra cho ta nghe thử.

- Thưa công công, Quốc công gia thận phận rất cao, nhưng Quốc công gia có thể nhậm chức trong triều sao? Quy củ của Đại Minh triều, vị Quốc công gia nào có thể nắm binh quyền, khống chế Xưởng Vệ, lo thuế phú? Một người cũng không có. Hai năm trước bình loạn, Quốc công phụng chỉ lĩnh binh xuất chinh vừa hồi kinh, cũng phải lập tức giao binh quyền lại. Huân thần quốc thích, phải đề phòng chuyên quyền.

- Nếu như Dương Lăng thật sự được phong làm Quốc công, lại thêm nghĩa muội hắn sẽ trở thành Quý phi nương nương Công công, huân thần quốc thích như hắn ắt ra rìa rồi, hắn dám nắm quyền không buông? Nếu quả thật Dương Lăng trở thành Quốc công, thì sẽ trở thành con hổ bị nhổ răng rồi. Phóng tầm mắt khắp thiên hạ, ngoại trừ ngài ra, Hoàng Thượng còn có thể yên tâm giao Nội Xưởng cho ai đây?

- Đúng rồi.

Lưu Cẩn thông hiểu được vấn đề, càng nghĩ càng cảm thấy có lý.

Lão có thể ngồi lên vị trí này, không hoàn toàn là dựa vào vận khí tốt. Thái giám hầu hạ bên cạnh Thái Tử có tám người, sau khi Thái Tử đăng cơ xưng là Bát Hổ. Kỳ thực mấy người đó đều là lấy ra cho đủ số, ngoại trừ Trương Vĩnh miễn cưỡng có thể đương cự với lão, những người khác căn bản không đáng nói đến.

Lão là nô tài của Hoàng Thượng, những người đó lại là nô tài của lão. Có thể vượt trội trong đám nô tài, chính là vì ánh mắt của Lưu Cẩn lão độc đáo, phản ứng mau lẹ, sắp đặt chuẩn. Qua một chốc cân nhắc nặng nhẹ, Lưu Cẩn đã đứa ra quyết định:

- Làm Quốc công thì phải buông bỏ quyền lực. Dương Lăng chưa chết, chỉ cần đẩy hắn lên vị trí Quốc công, vậy thì về sau cũng chỉ có Uy Quốc công, mà không còn Dương Lăng nữa. Đối thủ này cũng tương đương là chết rồi, thì Nội Xưởng thế lực khổng lồ nhất sẽ nằm trong lòng bàn tay!

Lưu Cẩn hưng phấn đến mặt đầy hồng quang, nói:

- Được, cứ làm như vậy đi, ta trở về lại cùng tính kế. Dương Lăng hồi kinh, bá quan nhất định sẽ có lời qua tiếng lại về việc hắn thăng quan trong buổi triều nghị, đến lúc đó người của ta sẽ toàn bộ ra mặt hộ giá, bảo vệ hắn. Ta cũng phải bảo vệ Dương Lăng hắn, giúp hắn ngồi lên vị trí Quốc công gia một cách vững vàng, ha ha ha ha

Bốn Ngự lâm vệ hai người một tổ, đang cầm cây cọc cao cao, trên đầu có treo một chuỗi đèn lồng, dưới tường hoàng cung, phía trước hai chuỗi đèn lồng là một cây thang thật dài, hơn ba mươi tiểu thái giám đang cố sức đỡ cây thang, có tên lo lắng đề phòng sợ người bên trên rơi xuống.

Cây thang này là một cây thang dài do Mã Vĩnh Thành mở nhà kho, mang đến, xưa nay chỉ có đám thở trong hoàng cung dùng để tu sửa tường cung. Thang rất chắc chắn, nhưng Lưu Cẩn và Mã Vĩnh Thành vẫn rất khẩn trương, không ngừng kêu to:

- Đèn lồng để gần một chút, mấy tên các ngươi đứng ở bên dưới, cầm chắc đấy. Nếu như Hoàng Thượng rơi một sợi tóc, ta sẽ lột da của ngươi!

Hóa ra, Chính Đức và Dương Lăng cách cửa cung đã nói chuyện một hồi. Chính Đức càng muốn gặp Dương Lăng hơn, ngăn cách bởi một cánh cửa như vậy đến bộ dạng cũng không thấy, trong lòng y thật sự không yên, không nhìn thử một cái, e là đêm nay cũng ngủ không ngon.

Nhưng Tướng quân Ngọ Môn thật sự là thẳng thừng quỳ ở đó giả chết. Nhìn bộ dáng đó, căn bản đừng hy vọng y mở cửa. Được! Không phải ngươi nói tổ chế quy định không thể mở của cung sao? Vậy ta trèo tường được không? Chút chuyện cỏn con này còn làm khó được Chu Hậu Chiếu ta sao?

Chính Đức giậm chân nói:

- Người đâu, đi, lấy thang tới đây, không phải không thể mở của cung sao? Trẫm muốn lên tường nhìn mặt Dương khanh.

Vừa nghe câu nói này bốn tên tiểu hoàng môn liền quỳ rạp xuống:

- Hoàng Thượng vạn vạn lần không được. Nếu Hoàng Thượng trèo tường xuất cung, bọn nô tỳ sẽ bị đánh chết tươi đó.

- Ai nói nói trẫm muốn xuất cung hả? Trẫm chỉ đứng trên đầu tường nhìn Dương khanh. Mau đi lấy thang, lấy hai cái. Tiện thế lấy một cái để Dương khanh trèo lên tường.

Mấy tên tiểu thái giám lúc này mới yên tâm hơn một chút, thấy Chính Đức thúc giục rất gấp, vội gọi Tướng quân Ngọ Môn, phái tám binh sỹ giúp đem thang tới. Bên ngoài cũng có binh sỹ giúp đỡ thang xuống, chẳng qua là không có đèn lồng. Dương Lăng tập luyện võ công thượng thừa giúp gia tăng rất lớn tính linh hoạt đối với thể chất và cơ thể, tuy về mặt quyền thuật kỹ xảo không tài nào so với người luyện võ từ nhỏ, nhưng leo thang lại rất nhanh. Cho nên tuy chậm hơn Chính Đức, nhưng lại leo lên tường cung trước.

Hai chuỗi đèn lồng màu cam quýt hơi chập chờn trong con gió, bên trong tường cung có người gọi Dương khanh, rồi ló đầu lên.

Đầu tiên là một mái tóc đen xinh đẹp, sau đó là một mỹ nhân từ từ đi lên, giống như một cành hồng hạnh leo ra khỏi tường.

Hồng hạnh xuất tường: ý nói người đàn bà trèo tường vào ban đêm để vụng trộm.

Đêm nay Dương Lăng lại bị hoảng sợ, dù định lực có tốt cũng thiếu chút nữa sẩy tay ngã nhào một cái. Cách đỉnh tường lợp gói lưu ly, nữ tử áo đỏ ở đối diện lộ ra nửa thân trên. Hai người mặt đối mặt, cả hai đều sửng sốt, cùng kêu lên:

- Ngươi là ai?

Vừa dứt lời, nghe giọng đã biết, Chính Đức liền hô to xuống phía dưới:

- Đèn lồng để gần một chút.

Hai chuỗi đèn lồng đặt lại gần, Chính Đức nhìn kỹ, người đối diện mặt một bộ y phục của binh sỹ bình thường, rách rưới khắp nơi, trên mặt cũng một vệt trắng một vệt đen, nhưng dựa vào mặt mày ngũ quan vẫn còn nhận ra là Dương Lăng. Y không khỏi vui mừng hô to, kéo lấy tay hắn một cái, hưng phấn nói:

- Quả nhiên là Dương khanh, quả nhiên là Dương khanh, khanh còn sống, ha ha ha ha

Dương Lăng đã trở về nhà, ai cũng muốn nói chuyện với hắn, thì hắn lại bị ngất cần phải chăm sóc, tỉnh dẩy ăn bữa cơm, vừa nhìn thấy con trai thì chạy vội vào trong cung, quần áo còn chưa kịp thay, đầu còn chưa gội, chỉ lau mặt và tay mà thôi. Tiểu Dương Đại Nhân vẩy một bãi nước tiểu đồng tử lên tóc, hòa với bụi đất thành bùn, từ trên mặt chảy xuống, thì thành bộ dáng này.

Dương Lăng đã có kinh nghiệm lần trước nhìn thấy Chính Đức hóa trang thành nữ, sau khi kinh ngạc lập tức nhận ra y. Cứ nói Hoàng Thượng nghe tin mình chết đau buồn vạn phần, nhưng Hoàng Thượng lại mặc hí phục, giống như vừa hát tuồng xong, dường như có gì đó sai sai. Tuy nhiên Dương Lăng đã có chuyện hiểu lầm "âm hôn" với Cao Văn Tâm, lại nhìn thấy Chính Đức mắt rưng rưng, một bộ dạng vui mừng kích động từ tận tâm can, trong lòng không một tia nghi ngờ, cũng quên là còn cách một bức tường hoàng cung rất rộng, liền kéo Chính Đức.

Tuyết đầu mùa rơi thưa, sớm đã dừng, gió thổi mây tan, một vầng trăng ôn nhuận như ngọc, to như một cái bánh xe khổng lồ ở trên bầu trời, có vẻ như giơ tay là có thể hái, rực rỡ yên tĩnh như nước, chiếu xuống mặt đất, chiếu lên hai huynh đệ trò chuyện trên đỉnh của tường hoàng cung, cách nhau một bức tường.

Từng áng mây nhẹ nhàng trôi qua, che khuất ánh trăng mênh mang.

Lưu Cẩn ngẩng mặt lên nhìn hồi lâu, sau đó hít hít nước mũi xanh, cúi đầu xoa lên cái cổ mỏi nhừ, vừa ngáp vừa nói:

- Canh mấy rồi vậy?

Theo lý thì cấm thành cũng không được mở, nhưng quân thủ thành nằm dưới quyền Trương Vĩnh, Trương Vĩnh là bạn bè thân thiết của Dương Lăng, Dương Lăng là bạn bè thân thiết của Hoàng Thượng, cho nên nửa đêm canh ba cổng thành tây đã mở, hơn mười người cưỡi khoái mã phi như bay ra ngoài, tiến thẳng về Cao lão trang.

Dương Lăng dẫn mười mấy thân binh về đến nhà, chỉ thấy đèn đuốc sáng trưng, gia nhân nô bộc, gồm có rất nhiều thị tỳ nha hoàn vốn phải đợi ở hậu viện cũng ở tiền sảnh, vừa nhìn thấy bọn họ tiến vào, liền vội ngênh đón, người dẫn ngựa thì dẫn ngựa, người phủi bụi thì phủi bụi. Dương Lăng đưa ngựa cho gia nhân, nhìn quanh những người ra đón. Ngoại trừ Ấu Nương ra, Ngọc Tỷ Nhi, Tuyết Lý Mai, Đường Nhất Tiên và Cao Văn Tâm không có mặt. Hắn liền hỏi:

- Các nàng đều ngủ rồi à?

- Chưa đâu, chàng chưa về, tất đều chờ chàng ở trong đại sảnh, nhìn thấy chàng vào cửa, mới khẩn trương trở về phòng.

Phản ứng đầu tiên của Dương Lăng là hơi ngẩn người, nhưng lập tức sực tỉnh. Lúc mình chưa về nhà các nàng còn bận lòng, bây giờ về đến nhà thì các nàng lại sợ ảnh hưởng mình nghỉ ngơi, nên mới khẩn trương tránh đi.

Ấu Nương cười ôn như, thở dài nói:

- Nước cũng đã sôi rồi, trở về đi tắm trước rồi nghỉ ngơi đi.

Dương Lăng gật gật đầu, hai người về đến hậu trạch. Trong sân của hai người, đã đơn độc xuất hiện một gian nhà gỗ để tắm rửa. Đây là phòng tắm Hoàng Đế mà Đường Nhất Tiên nhìn thấy trong Báo Viên, đặc điểm chủ yếu là trong bếp tắm đã thiết kế đối lưu, người hầu ở gian phòng nhỏ bên cạnh nấu nước, nước chảy không gây bỏng cũng không lạnh, có thể duy trì nhiệt độ ổn định, để người hầu khỏi phải không ngừng đưa nước vào trong, còn phải điều chỉnh độ ấm của nước.

Áo choàng sạch sẽ mềm mại đã đặt trên giá, trong phòng hơi nóng mù mịt. Dương Lăng nhảy vào trong nước, đầu tiên xoa ướt toàn bộ tóc, sau đó nằm lên chiếc ghế bằng đá đặc chế, đầu gác lên khăn lông, hông vừa hay kẹt vào chỗ hẹp, dù không rơi xuống mặt nước, cũng sẽ không vì tư thế đó mà bị cuốn trôi đi. Hai bên còn có đá chắn cao hơn mặt nước, căn bản chính là thiết kế dùng để ngủ.

Da của hắn ngứa, còn ngứa rất nhanh, nhưng đến hiện tại Dương Lăng cũng không thể thản nhiên hưởng thụ hai tiểu tỳ nữ kỳ cọ tắm táp cho cơ thể trần trụi của mình. Dân nữ bình thường nếu như thấy nam nhân lõa thể cũng sẽ xấu hổ và giận dữ đến muốn giết người.

Tỳ nữ cũng là người, cũng có quan niệm và cảm giác nhục nhã. Cho dù gia đình giàu có sai tỳ nữ hầu tắm tập mãi thành quen, nhưng Dương Lăng xưa nay đều không cảm thấy rằng mình có làm quan lớn đi nữa, thì có thể xem tỳ nữ là tài sản cá nhân của riêng mình muốn giết chết muốn đem tặng thì làm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio