- Oanh Nhi, ta thực sự muốn dùng cả cuộc đời này để bù đắp cho nàng. Nhưng …. Ta không thể giúp nàng làm chuyện ác. Ở nàng, đó là thù giết cha không đội trời chung; ở ta, lại là một vị tướng lĩnh có công được ca ngợi. Đứng trên lập trường của ta, bất luận thế nào cũng không thể bỏ qua vương pháp để nàng giết người được! Nếu ta làm như vậy, có khác gì với Dương Hồ vì tư lợi mà không từ thủ đoạn chứ?
Ta là quan, nàng càng muốn làm tặc. Giúp nàng, mất đi lập trường của ta. Không giúp nàng … mất đi nàng. Ôi! Vì sao mỗi lần gặp nàng, liên lụy tới nàng, ta đều không thể không đưa ra lựa chọn? Ở ngoại ô kinh thành là như vậy! Đại Đồng là như vậy! Ở đây … vẫn thế!
Dương Lăng dừng ngựa hồi lâu. Trong tiệm vắng vẻ, trong lúc mơ hồ, dường như Thôi Oanh Nhi mặc áo đen gọn gàng còn đang ngồi ở đó, nhìn chăm chút, sau đó lại rót chén rượu. Sau đó hắn thúc ngựa, nhẹ nhàng đi đến….
Mãi cho tới khi người dân đầu phố đều kinh ngạc đứng ở góc chỉ trỏ xì xào bàn tán, Dương Lăng mới ảm đạm thở dài, thúc ngựa quay lại:
“Tăng lự đa tình tổn phạm hành
Nhập sơn hựu khủng biệt khuynh thành
Thế gian an đắc song toàn pháp
Bất phụ như lai bất phụ khanh.
Cao tăng đắc đạo còn vô cùng phiền não. Ta sao cầu chuyện gì như ý chứ? Hồng nương tử, chúng ta binh đến tướng ngăn, gặp chiêu phá chiêu. Xem xem là nàng ma cao một thước, hay là mỗ gia đạo cao một trượng!”
Khi Dương Lăng chạy tới “Chu Vương Quán”, đúng lúc thấy một chiếc xe màu đen từ bên trong lao ra. Tất Chân tươi cười đứng trong đình viện giống như vừa mới tiễn khách vừa qua lại, thấy Dương Lăng liền dừng lại.
Xe ngựa cùng hướng với Dương Lăng. Mơ hồ nghe thấy tiếng ho khan trong xe kiệu, âm thanh còn rất trẻ. Dương Lăng liền đi vào sân, xuống ngựa. Tất Chân đã bước lên tươi cười nghênh đón:
- Quốc công gia, hôm nay đại tuyết, ngài vẫn còn tới.
- Ừ, ngày mai là lần tuyển chọn cuối cùng rồi. Sau đó dẫn vào cung xin Hoàng thượng và hoàng Thái hậu đích thân xem xem. Hôm nay còn có thể không tới xem sao? Đã là lần chọn cuối cùng rồi, định ra người chứ?
- Không phải mà là người.
Tất Chân mỉm cười nói:
- Là con trai của Ngoại trưởng khố Hình tạng khố Tây thập khố Ảm Đông Thần. Ảm Đông Thần là một quan lại nhỏ. Nhưng con trai của ông ta thì rất tốt, tuổi đã trúng cử nhân, là công danh cao nhất trong số người này, những thiếu niên khác, chỉ có hai người là tú tài. Khà khà, vừa rồi chúng ta đã xem rồi, con người cũng mi thanh mày tú, nói chuyện cũng rất nho nhã, lễ phép. Ừm, chính là chiếc xe ngựa vừa mới ra ngoài cửa đó.
Dương Lăng nghe xong mà thấy vui mừng, cảm thấy trong lòng thoải mái không ít. Đối với ba huynh muội Chu Hậu Chiếu, tình cảm của Dương Lăng tuyệt đối không chỉ là quan hệ giữa vua và thần. Hắn coi Chính Đức như huynh đệ. Đối với hai tiểu Công chúa đáng yêu này cũng xem như người thân, đương nhiên là mong muốn Vĩnh Phúc thực sự có được mái nhà hạnh phúc.
Đương kim Công chúa tuổi nhỏ, cho nên số tuổi của người Phò mã này giới hạn cũng phải nhỏ một chút, đến tuổi. Trong số những thiếu niên như vậy muốn có công danh, thực sự là quá khó. Nghe thấy hình dung của Tất Chân, cậu bé này điều kiện thực sự rất tốt.
Dương Lăng quay đầu lại nhìn, luyến tiếc nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc, nếu ta tới sớm một bước thì có thể tận mắt thấy rồi. Ha hả, Hoàng thượng giao cho ngươi và ta trọng trách như vậy, cũng phải làm thế nào để Thái hậu, Hoàng thượng và Công chúa điện hạ hài lòng mới được.
- Đúng vậy đúng vậy.
Tất Chân mỉm cười, đưa Dương Lăng vào phòng, vừa nói:
- Chàng thiếu niên cử nhân trẻ tuổi này tên gọi Ảm Dạ, gia giáo cố nhiên là tốt, tướng mạo cũng tuấn tú, tài học xuất sắc nổi tiếng. Chúng ta thấy đã vừa ý rồi, vốn muốn để y ra mắt nhìn chút, ngộ nhỡ Công gia hoặc Hầu gia tới có thể tận mắt nhìn. Nhưng hiện giờ y đang có bệnh trong người, ta sợ trì hoãn ngày mai lân tuyển, liền để cha con họ về trước.
- Có bệnh? Bệnh gì?
Dương Lăng bỗng dừng bước, chợt nhớ lại vừa rồi trên xe kiệu đi qua thực sự là đã nghe thấy tiếng ho.
Tất Chân liền nói:
- Hai! Không có bệnh gì lớn, người đọc sách mà, cơ thể yếu ớt, trời lạnh chút là bị cảm mạo ho hắng thôi. Trong nhà đang bốc thuốc điều trị rồi. Họ vốn định trị xong bệnh mới tới, nhưng đây là ngày cuối cùng rồi, không còn cách nào khác phải tới báo danh trước.
- Ồ!
Dương Lăng nghe nói chỉ là cảm cúm, lúc này mới yên tâm. Phía bắc kinh sư, bốn mùa rõ ràng, thời tiết không rõ ràng khiến cho người ta dễ bị mắc bệnh. Từ khi vào đông tới nay kinh sư mới là đầu đại tuyết, những ngày này thời tiết khô ráo và lạnh, người cảm cúm không phải ít, ho như núi sụp đất lở. Có người còn ho ra máu, ho tới mức đau bụng.
Dương phủ có Cao Văn Tâm, trên dưới trong nhà đương nhiên là không thể xuất hiện tình trạng này. Trong phòng đều dùng dấm chua hun, mỗi người còn dùng cháo thuốc ăn, bên ngoài cũng không có phúc khí này. Hôm nay trên điện Văn Hoa trình diễn võ hành, thiếu mười hai người, một người đi ra ngoài làm việc, người còn lại đều là nghỉ bệnh.
Dương Lăng nói:
- Ồ, cảm cúm thì không sao, chỉ cần điều kiện tốt là được. Nhưng, y đã trị bệnh rồi, nếu được chọn thì phải đi gặp Hoàng thượng, lại vừa ho vừa chảy nước mũi, Thái hậu nhìn thấy sẽ có ấn tượng không tốt, e là sẽ bị không trúng.
Tất Chân xiết chặt xấp ngân phiếu trong tay áo, cười nói:
- Vẫn là đại nhân nghĩ chu đáo. Những chuyện này chúng ta sẽ chú ý, không có chuyện gì thì không cho y lộ diện, lên đài đáp xong rồi thì cho xuống ngay. Tại hạ đi dọn dẹp một chút, không thể thất lễ được.
- Ừ, tài liệu của y đều giữ lại cả chứ? Còn có người khác nữa đều cho người cầm ra đây. Ta xem trước xem, trong lòng phải có chút chuẩn bị.
- Vâng, Quốc công gia.
Tất Chân khoát tay, vài tên sai dịch của “Chu Vương Quán” liền mang đống hồ sơ tới.
Tất Chân cười nói:
- Những thứ này là tài liệu của người vào tuyển cuối cùng, lai lịch gia thế đều được ghi rất rõ ràng, có bảo giáp lý chính ấn tay làm đảm bảo. Mỗi người còn vẽ một tấm chân dung đặt vào bên trong hồ sơ. Những người này à, tất cả đều là ngũ quan đoan chính, gia thế thanh bạch, có thể làm thơ văn, đại nhân mời xem!
Đặt lên trước tiên chính là tài liệu của chàng thiếu niên cử nhân Ám Dạ vừa mới rời đi. Công chúa Vĩnh Phúc cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú đều thông thạo, tìm một vị tướng công là người không có quan hệ tới thanh sắc. Hắn sớm muộn cũng sẽ trưởng thành. Nhưng, nếu văn hóa của cả hai bên cách nhau quá xa, như vậy tương lai có tiếng nói chung mới là lạ.
Tài học dù không phải là điều kiện quyết định, lại là nền tảng cơ sở. Ảm Dạ là một cử nhân duy nhất trong số những người ứng lệnh triệu tập. Dương Lăng rất có hứng thú với y, liền lấy lý lịch của Ảm Dạ tự viết, nét mực vuông vắn, chữ cũng rõ ràng không tầm thường. Dương Lăng chính là học thư pháp, thấy Ảm công tử chữ viết thể kim lòng dạ ngay thẳng, bay bổng phóng khoáng, giống như cỏ, không khỏi kêu lên một tiếng hay.
Mở chân dung họa sĩ vẽ ra, quả nhiên là một chàng thiếu niên mi thanh mày tú. Mặc dù nói bức vẽ của họa sĩ khi đó ít nhiều cũng có chút sai lệch, không phải là tranh tả thực hoàn toàn. Nhưng , phần nhìn chung cũng ổn, xem ra tướng mạo của chàng thanh niên này thực sự rất tốt.
Trong lòng Dương Lăng hơi kích động: Người khác vào tuyển còn chưa xem, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì điều kiện này rất tốt. Tốt thế này, không để ta nhìn một cái thì không được rồi.
Dương Lăng vui mừng gõ lên tấm chân dung, thầm nói:
- Trước phụ Hồng nương tử đã khiến ta thấy áy náy trong lòng. Vĩnh Phúc ơi Vĩnh Phúc, Dương Lăng ta không thể lại phụ khanh được.