Mùa đông, trăm cây tiêu điều, nhưng tiêu điều đâu chỉ có trăm cây.
Tiến vào đất Bá Châu, từng mảnh hoang dã liền đập vào mi mắt, giữa tuyết vô ngần càng có vẻ thê lương. Cành khô run trong gió lạnh, phát ra những thanh âm nức nở.
Dương Lăng là khâm sai, nhưng khâm sai này lại không giống khâm sai, hiện giờ chẳng qua chỉ là phụng chỉ kê biên tài sản một tham quan, chưa nói tới phái đoàn lớn gì đó, nghi trượng của Dương Lăng chủ yếu là sai nha đến từ Hình Bộ, hai vị quan Kỳ bài cũng là Hình Bộ sai khiến, gia tướng phủ Quốc Công chỉ có hai mươi người, do Lưu Đại Bổng Chùy dẫn đội, tùy ở bên cạnh của hắn.
Ngoại trừ gia tướng từ phủ Quốc Công mang theo, và nhân mã đến từ Hình Bộ. Dựa theo tính cách của bạch tuộc Lưu Cẩn, hiện tại có quyền lực nhúng tay, y đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Mặc dù y chưa nghĩ tới muốn mò được chút lợi lộc gì từ việc kê biên tài sản trong tiền tài của Công chúa Bạch Y Am, nhưng vẫn phái một Ti lễ thái giám Lương Hồng, bổ nhiệm làm Kim Ngô Hữu vệ Đề đốc, thỉnh chỉ làm khâm sai Phó sứ, hiệp đồng Dương Lăng phá án.
Bá Châu ở thời kỳ Tống triều, là địa khu biên cảnh Liêu Tống, dùng gần năm mươi năm thời gian trở thành một tòa thành trì quân sự hoàn toàn lấy phòng ngự làm công năng chủ yếu. Từ năm , sau khi Hiệp ước Thiền Uyên ký kết, trong năm, Tống triều biến nơi này trở thành nơi để đối kháng Liêu, cùng nước Liêu tiến hành các cuộc mậu dịch, Trung Nguyên cùng phương bắc địa khu Giang Nam sản xuất ra các loại nông phẩm, chế phẩm thủ công nghiệp cùng với hương thuốc hải ngoại. Liêu thì từ đó về sau đưa vào Trung Nguyên súc vật, hàng da, dược liệu, châu ngọc v...v, Đại Tống bởi vậy trưng thu không ít các loại thương thuế.
Theo lý thuyết, chỗ như thế vốn nên là hết sức phồn hoa, tuy nhiên gần trăm năm nay, lượng lớn ruộng đất Bá Châu bị hoàng thất và quan phủ quy hoạch làm hoàng trang, quan trang, thôn tính đất đai tới tới hết mức. Từ năm Vĩnh Lạc thứ , vì tăng mạnh lực lượng kỵ binh đối kháng dư nghiệt Nguyên triều, lúc này kế đinh chăn ngựa được thực hiện, quy định đinh dưới mười lăm tuổi nuôi dưỡng một con ngựa, đinh mười lăm tuổi trở lên nuôi dưỡng hai con ngựa, quan địa phương lại nhân cơ hội sưu cao thế nặng, bóc lột dân chúng, cuộc sống dân chúng Bá Châu lại càng thêm nghèo khổ.
Tiến vào đất Bá Châu, Dương Lăng liền ra khỏi kiệu lớn, đổi bằng cưỡi một con tuấn mã. Trên mặt đất tuyết mênh mông bát ngát, ngẫu nhiên xuất hiện vài toà thôn trang nhỏ tan hoang, trong thôn trang nhỏ rách rưới này, phòng ốc đều đóng chặt cửa sổ lại để bớt giá lạnh. Ngẫu nhiên mới có một hai người đi đường, mặc áo bông đen rách nát, hai tay giữ lấy nhau nhìn đội ngũ áo giáp tươi đẹp đang đi qua, ánh mắt dại ra giống như con tò te, ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy bọn họ nhúc nhích, nâng tay áo lên nhanh nhẹn lau chùi nước mũi đã chảy tới bên miệng một cái.
Nơi này, chính là quê hương của Hồng nương tử! Chính là cố hương của Thôi Oanh Nhi đáng yêu một chữ cũng không biết, lại chung thiên địa linh khí, giống như khối ngọc thô chưa mài dũa? Tuổi tác của nàng chỉ nhỏ hơn chút so với Thành Khởi Vận, hơn nữa thuở nhỏ trà trộn giữa sơn tặc. Thường thấy máu tanh và xấu xa, nhưng tâm tính của nàng lại vẫn ngay thẳng chất phác, giống như một dòng suối trong róc rách chảy từ khe núi ra.
Chính là đất đai nơi này đã nuôi dưỡng nàng? Đội ngũ mã tặc của nàng chính là tung hoành tại mảnh thổ địa này, nhưng vì sao một ngọn núi đều không nhìn thấy? Khi cỏ cây sống lại, những mảng đất đai rộng rãi trống trải này hẳn không phải là ruộng tốt thì chính là đồng cỏ chứ?
Cỏ xanh mượt cao hơn bụng ngựa. Một con tuấn mã không gì trói buộc chở một người không gì trói buộc rong ruổi trên mảnh trên thảo nguyên này. Ngựa như rồng, người như lửa, tay áo màu đỏ tung bay cuồng loạn giống như ngọn lửa đang múa, người trên ngựa chính là nàng. Chính là Hồng nương tử.
Eo thon nhỏ không bị bó buộc, Trạm lô ngô câu phối hợp với màu tuyết trắng, tóc đen buộc lên, đôi mắt lấp lánh, mày ngài như núi phía xa.....
Nữ tử dã tính sung mãn như vậy, có lẽ chỉ có sơn thủy dã tính như vậy mới đào tạo ra được. Như Liên nhi vậy, Liên nhi biết thư biết chữ, nhưng tính nết của nàng, không phải là không như vậy? Có lẽ chính bởi vì các nàng đến từ chỗ tương tự, cho nên mới có thứ tương tự chính là linh khí, mới có đảm phách và dũng khí mà nữ tử Đại Minh tầm thường không thể có được.
Từ từ mà nghĩ, một đuôi bông tuyết từ từ hạ xuống, dừng ở trên mặt của hắn, cảm giác mát lại thấm ngọt. Tuyết lại muốn rơi rồi. Phóng tầm mắt trông về phía xa, một cái chấm đen đập vào mi mắt, tới Bá Châu Thành rồi...
Thái giám trấn thủ Bá Châu là Trương Trung phủ.
Dinh thự của y từ Tây Đại Nhai kéo dài tới nam bờ sông. Chiếm trăm mẫu đất. Phòng ốc hơn năm trăm gian. Trong dinh thự phòng xá tầng tầng rõ ràng, chằng chịt mà có bố trí. Lầu các cao chót vót, khí độ phi phàm. Vào cửa chính, cửa giữa, nghênh diện chính là phòng khách có cột gỗ làm bằng đá, cửa sổ khung hoa, tấm bình phong ngăn cách cửa, gian trong gian ngoài là bức tranh gỗ điêu khắc hoa, chim, màu sắc có vẻ cổ xưa.
Nếu Dương Lăng nhìn thấy tòa nhà này, cũng sẽ không bởi vì Công chúa Tu Am chiếm mảnh đất to lớn mà kinh ngạc nữa, tài chủ Bắc Địa mặc dù về mặt tài phú chưa chắc so vượt được phú thân Giang Nam, nhưng nhà cửa to lớn, thực là những lâm viên của phú hào Giang Nam tinh xảo lịch sự tao nhã theo không kịp đấy.
Giờ phút này, trong thính viện đứng trang nghiêm hai đội nhân mã, một đội quan binh giáp trụ sáng loáng, cầm đao hà tiễn, đằng đằng sát khí, bên kia nhân số ít hơn chút, mặc quần áo của dân chúng bình thường, nhưng từ binh khí cầm trong tay, khí thế nhanh nhẹn dũng mãnh càng gấp quan binh mấy lần.
Trong thính đường lại có một phen cảnh tượng khác, trong phòng ấm áp như xuân, bốn vách tường đèn bạc treo trên cao, một người người ngồi trên án cao chủ tọa, tuổi chừng năm mươi, dáng vẻ không tầm thường, sắc mặt hồng nhuận, khuôn mặt tròn tròn, mặc áo bào gấm đồng tiền màu tím, vừa nhìn đã có thể thấy đây chính là vị phú thái sĩ thân.
Bên tay trái y là một loạt đại hán dáng người khôi ngô ngồi, đứng đầu là một người mặt chữ phương, trọng mi hổ mục, không giận tự uy, giữa ngạo nghễ rất có khí khái. Đối diện cũng là một loạt sĩ quan cấp cao trong quân, xem phục sức cũng phải hàng ngũ phẩm từ Tham tướng trở xuống.
Bên cạnh mỗi người đều có hai mỹ nhân trang điểm xinh đẹp, mùa đông như vậy mà vẫn mặc y phục mùa xuân, mầu áo xuân với tay áo hẹp màu đỏ thẫm, làm lộ rõ ngực cao eo nhỏ và những đường cong tuyệt vời.
Trong phòng, sát vách là một cái đỉnh đồng lớn đang rực cháy, phát ra từng trận ấm áp mà không khói, cho nên các nàng mặc áo xuân vẫn cảm thấy ấm áp, quan binh và những đại hán ngồi hai bên không khỏi mướt mồ hôi trán.
Thân thể các nữ nhân giống như rắn lay động khoe khoang sự mỹ lệ của mình, trêu đùa nam nhân mình phụ trách hầu hạ, nhưng tất cả mọi người chống lên án gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt dữ tợn dường như bất cứ lúc nào chạm vào là chiến, đối với sự khiêu khích của các nàng coi như không thấy, mà ngay cả tay cũng đều nắm thật chặt binh khí ở bên hông.