Hoàng đế hạ chỉ, tra tấn Lưu Cẩn Ngọ môn đình.
Tam Pháp ti nằm ở Hình đường thiết lập bên ngoài Ngọ Môn, Lục Bộ Cửu Khanh đình thẩm Lưu Cẩn, lại lệnh cho rất nhiều hoàng thân huân thần cùng đến. Lưu Cẩn ở trong ngục mặc dù nghi ngờ, bất an nhưng vẫn không nghĩ ra vì sao hoàng đế lại đổi chủ ý, công khai thẩm tra y.
Cẩm Y Vệ kéo Lưu Cẩn, bắt đến Ngọ môn. Lưu Cẩn vừa nhìn đã thấy trước mặt là Tam Pháp ti, y không hề hoang mang mà nghênh ngang đi tới. Nhìn mọi người khinh miệt, rồi cười lạnh:
- Chư vị đang ngồi, không biết là ai thẩm ta?
Không phải là Lưu Cẩn không sợ chết, y ngông cuồng làm ra vẻ ta đây như vậy là muốn lấy khí thể đế ngăn chặn dáng vẻ bệ vệ của quần thần. Để bọn họ không dám cho thẩm vấn, tốt nhất là để Hoàng đế ra mặt mới biết rõ nguyên nhân khiến tâm tình Hoàng thượng thay đổi, giáp mặt cầu xin may ra mới sống.
Những quan viên này tuy chưa chắc cùng phe cánh, nhưng Lưu Cẩn chủ trì triều chính trong đó có phụ trách kiểm tra đánh giá quan viên. Nói nhỏ, tặng lễ vật, chuyện này ít nhiều đều có. Lưu Cẩn vừa nói, đám quan viên này đã chột dạ xấu hổ, không ngờ là không ai dám trả lời.
Lưu Cẩn vừa thấy, dũng khí mạnh mẽ, hai tay giơ xiềng xích ngửa mặt lên trời cười to nói:
- Công khanh cả triều đình đều từ môn hạ của ta mà ra, kẻ nào có tư khách thẩm tra ta?
Câu này của y có hơi càn rỡ nhưng nghiêm chỉnh mà nói có rất nhiều quan viên chính là đi nhờ vả từ cửa của y mà làm quan, mưu cầu ích lợi. Lưu Cẩn vừa mới chỉ trì sát hạch, bổ nhiệm quan viên. Nói tất cả những người này đều xuất thân từ môn hạ của y cũng đúng là như vậy.
Văn võ bá quan, thậm chí là quan viên của Tam Pháp ti mặt đỏ bừng. Tuy biết hiện tại tuy Lưu Cẩn đã là tù nhân, nhưng dưới sức ảnh hưởng của y không ai dám mạo hiểm đứng đầu chỉ trích.
Hình bộ Thượng thư đỏ mặt lên, định quát lớn nhưng thấy Đô Sát Viện, Đại Lý Tự đều không nói gì thì cũng không muốn lộ diện nữa. Mà Đô Sát Viện, Đại Lý Tự cũng có đều ý tưởng, Hình Bộ nhận hình danh thiên hạ. Đô Sát Viện duy trì trật tự. Đại Lý Tự sửa sai, sơ thẩm là trách nhiệm của Hình bộ. Bọn họ đương nhiên là không muốn lộ diện.
Nhưng văn võ cả triều đình, Vương Hầu Huân khanh kệ cho một tù nhân kiêu ngạo, hơn nữa lại trước Ngọ Môn thì chẳng phải là làm tổn hại đến thể diện của hoàng gia sao? Thượng thư Hình bộ cũng phải kiên trì đến cùng, nói một câu mềm mỏng:
- Lưu… Lưu Cẩn chớ làm càn.
Lưu Cẩn hừ một tiếng kéo xích chân, bả vai rung lên bộ dạng vẫn nghiễm nhiên như lúc chủ trì nội đình bước đến trước mặt Tam Pháp Ti, liếc mắt nhìn y rồi lạnh lùng nói:
- Mang ghế ra đây!
Bỗng có người lớn tiếng:
- Ghế thì không cần, trị trước đã!
Lập tức có một người đi như bay, đằng đằng chạy đến đứng trước Tam Pháp Ti. Hai tiểu Hoàng Môn phía sau vội vàng đuổi theo, mang ghế ra. Người kia hơi cười cười rồi ngồi xuống bắt chéo chân. Cười nói chân thành:
- Lưu công công, uy phong gớm. Chúng tôi không phải suất thân từ môn hạ của ngươi, có thẩm tra được ngươi không?
Lưu Cẩn nhìn thấy người đến là Trương Vĩnh, đây chính là thấy kẻ thù thì đỏ mắt. Khi quyền thế của y cao ngút trời, Trương Vĩnh cũng dám giáp mặt với y, huống chi bây giờ y như phượng hoàng gãy cánh. Trương Vĩnh sao có thể sợ y được.
Lưu Cẩn rung khóa sắt, gầm rú nhào đến. Trương Vĩnh ngồi bắt chéo vểnh chân lên, chỉ thẳng vào y. Hai giáo úy trong đội quan binh lao ra, ghì Lưu Cần xuống.
Trương Vĩnh chậm rãi nói:
- Nào, cho ông ta chút khí lực phải hầu hạ Lưu công công tốt chứ.
Hai giáo úy lập tức ấn Lưu Cẩn ngã xuống đất, xua tay bảo nha dịch đứng hai bên dùng hình.
Lưu Cẩn giận dữ quát:
- Trương Vĩnh, tên thất phu này dám dùng hình phạt riêng với ta sao?
Trương Vĩnh đảo cặp mắt trắng dã, khinh thường nói:
- Xem kia, xem kìa, nói ngươi không học vấn, không nghề nghiệp, ngươi còn chưa thừa nhận! Tam Pháp ti hội thẩm, cần phải tra tấn phạm nhân một trầu trước, sau đó mới thẩm án. Cái này gọi là tạp trị. Giống như dân cáo quan, cáo tới Đại Lý Tự, vậy trước tiên phải lăn đinh bản sau đó mới thụ lý vụ án của ngươi, có phải không? Mấy vị đại nhân?
Ba vị Hình bộ, Đô Sát Viện, Đại Lý Tự cùng chắp tay nói:
- Trương công công nói rất chí phải.
Trương Vĩnh khì một tiếng, khuôn mặt tươi cười không còn nữa quát:
- Đánh cho ta!
Hai nha dịch giơ gậy đánh cho mông Lưu Cẩn nở hoa. Lưu Cẩn cắn chặt hai hàm răng không muốn chịu thua rụt rè trước mặt đối thủ. Bị đánh xong trận đòn, máu tươi phun đỏ vạt áo. Trương Vĩnh cười híp mắt nói:
- Văn võ bá quan, chính là thần tử của hoàng thượng, ngươi nói đều là môn hạ của ngươi, đây là đại nghịch bất đạo. Chỉ với mặt này cũng có thể định tội ngươi rồi.
Trương Vĩnh hỏi:
- Ta hỏi ngươi, tham ô hối lộ, vơ vét tài sản có hay không?
Lưu Cẩn cúi đầu suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu căm hận đáp:
- Có!
Trương Vĩnh chỉ vào Tam Pháp Ti há mồm trợn mắt nói:
- Ghi vào, Lưu Cẩn thừa nhận tham ô!
Lập tức lại hỏi:
- Ngươi đả kích hãm hại trung lương, có hay không?
Lưu Cẩn cười lạnh:
- Cái gì gọi là trung lương?
Trương Vĩnh cười nói:
- Như vậy là ngươi đả kích hãm hại buộc tội ngươi, ngươi không chịu phụ thuộc quan lại, có hay không?
Lưu Cẩn không chút nghĩ ngợi mà nói:
- Có!
Trương Vĩnh lại chỉ:
- Ghi vào, Lư Cẩn thừa nhận đả kích các quan viên xa lánh triều đình.
Trương Vĩnh dựa vào tội lớn, tội nhỏ của Triệu Phong Tử, từ nhỏ đến lớn hỏi theo thứ tự. Lưu Cẩn tránh cho da thịt đau đớn, cố nhẫn nhịn tránh đến lúc gặp hoàng thượng thì đi đời nhà ma. Y rất sảng khoái trả lời. Mãi đến lúc Trương Vĩnh quát hỏi:
- Ngươi nuôi riêng mấy trăm gia tướng, giấu diếm binh khí, áo giáp trong phủ, có không?
Lưu Cẩn ngẩn ngơ nói:
- Gia nghiệp nhà ta nhiều, chiêu mộ gia tướng bảo vệ tất nhiên là có. Nhưng…. Binh khí, áo giáp để làm gì? Đâu có chuyện này?
Trương Vĩnh cười lạnh:
- Từ trong phủ ngươi tìm thấy vô số vũ khí, ngươi còn cãi chối sao?
Lưu Cẩn ngạc nhiên một lúc lâu, sau đó mới giãy dụa, quát ầm lên:
- Lão tặc Trương Vĩnh, là ngươi hại ta! Nhất định là ngươi hại ta, ta chưa từng giấu binh khí, áo giáp?
Trương Vĩnh cười ha ha nói:
- Từ trong hầm bí mật ở phủ nhà ngươi tìm thấy rất nhiều binh khí, áo giáp. Chuyện này là hoàng thượng tận mắt nhìn thấy, còn giả vờ sao?
Y quay ra chỉ, nói:
- Ghi vào, Lưu Cẩn thừa nhận nuôi riêng gia tướng, không phủ nhận giấu binh khí, áo giáp.
Lưu Cẩn tức giận nổ phổi, cưỡng từ đạo lý, tội danh ngang ngược. Trước đó không lâu, là y đã hại bách quan, lật đổ loại trừ, thường dùng kỹ xảo trả đũa. Bây giờ lại bị người ta làm lại với mình y như thế, lúc này y mới cảm nhận được cảm giác phẫn uất bi phẫn đó.
Trong lòng của y tràn đầy lo âu hoảng sợ, và rốt cuộc y đã biết vì sao hoàng đế lại thay đổi chủ ý. Thẩm vấn y ở Ngọ Môn, lần này y thực sự hết rồi, đối thủ cũng hiểu đạo lý đánh rắn phải đánh dập đầu, hậu hoạn vô cùng. Đây là muốn chỉnh y đến chết mà!
Lưu Cẩn liều mạng giãy dụa, nhưng sức của y đâu vượt qua được hai Giáo úy mặc giáp thân thể khoẻ mạnh kia? Hai tay Lưu Cẩn chống đất, đau buồn hô to về phía cửa:
- Hoàng thượng! hoàng thượng cứu thần! Hoàng thượng cứu thần!