Lý Đông Dương lộ vẻ vui mừng, biết Dương Lăng đã có quyết định, liền tức khắc nói:
- Đương nhiên là Dương Nhất Thanh.
Dương Lăng gật đầu, lại hỏi:
- Thế còn chức Ti Lễ Thái Giám, lại là ai tranh nghị với Đại học sĩ?
Lý Đông Dương gượng cười nói:
- Còn phải tranh với ta sao? Là ba vị Đới, Trương, Miêu công công môi thương lưỡi tiễn ấy, tranh giành túi bụi, cả ba đều được Hoàng thượng trọng dụng, mỗi người mỗi ý, tín nhiệm bất kỳ ai, hai người còn lại đều không phục, Hoàng thượng khó xử vô cùng, Ti Lễ Giám hiện giờ vẫn còn bỏ trống chưa quyết.
Dương Lăng nghe vậy cúi đầu im lặng, cả ba người này có mối quan hệ rất tốt với hắn, Miêu Quỳ đấy là chiến hữu từ trước đến nay, từ lúc chịu sự đàn áp của Vương Nhạc, Phạm Đình, đã là hoạn nạn chi giao, bắt được Vương Nhạc, giết chết Phạm Đình, Miêu Quỳ ngồi trấn trong cung, mới khiến hắn không có nỗi lo hậu hoạn. Lần xử trí Lưu Cẩn này, Miêu Quỳ cũng giúp sức rất nhiều.
Trương Vĩnh thì không cần phải nói, vốn dĩ là bạn hữu trong Bát Hổ, từ đầu chí cuối đều duy trì mối quan hệ bằng hữu với mình, hơn nữa còn là lão ca rất ư nghĩa khí, điểm này ngay cả Cốc Đại Dụng cũng phải thua xa. Về phần Đới Nghĩa, đấy là đồng mưu trong vụ án giếng nước chảy nước Đế Lăng, giờ cũng đồng nghĩa là thân tín thiết can của mình, cũng không thể làm tổn thương y, nghĩ đến đây, Dương Lăng cũng không khỏi cảm thấy khó xử.
Lý Đông Dương nghiêm túc nói:
- Quốc công, chức quyền Ti Lễ Giám, xưa nay phạm vị không minh bạch. Trên danh nghĩa thì Ti Lễ Chưởng Ấn Thái Giám quản lý tấu chương Nội Các và cả Khám hợp ngự tiền, Bỉnh bút Thái Giám quản tấu chương văn thư, phê chu chiếu theo Các phiếu. Trên thực tế thì chức quyền của họ, có thể quảng đại vô hạn. Quản lý tấu chương, phê chu chiếu Các phiếu, nên họ vô tình trở thành Nội Các trong Nội Các, Ti Lễ Giám cũng trở thành Tể tướng trong Tể tướng, cho nên thật sự họ còn quan trọng hơn cả ứng cử viên Nội Các đại học sĩ.
Dương Lăng trầm ngâm một lúc lâu, mới gật gù nói:
- Ta hiểu rồi, hai việc này, cứ giao cho ta.
Lý Đông Dương cực kỳ vui mừng, nói:
- Lão phu thay mặt bá tánh Đại Minh, tạ ơn Uy Quốc Công.
Dương Lăng nhớ tới Hồng nương tử của trại Đường Trại Nhi, trái lại không khỏi thầm gượng cười:
- Việc này càng quyết định sớm, trong triều không còn tranh đấu, mới có thể tập trung bình loạn hai châu! Ai dà, không biết ta có cơ hội lãnh binh xuất trận hay không, trên chiến trận, vạn thương vô nhãn, gia sự quốc sự lẫn lộn vào nhau, phải làm sao mới tốt đây?
Phía Tây Nam Thanh Châu, núi non trùng điệp sừng sững hiểm trở, trên núi chính là trại Đường Trại Nhi. Trại Đường Trại Nhi vốn có tên là trại Tá Thạch Bằng, là thời Minh sơ phật mẫu của Bạch Liên Giáo Đường Trại Nhi từng án doanh đóng trại tại đây trong thời gian dài để đối đầu với quan binh. Cho nên tuy quan phương cấm kỵ, nhưng chúng bá tánh vẫn quen miệng xưng nơi đây là trại Đường Trại Nhi.
Nhìn từ phía xa, đỉnh trại này trông giống như búi tóc trên đỉnh đầu của nữ nhân. Nó được tổ hợp thành từ nhiều đỉnh núi liên tiếp, núi không cao nhưng cực kỳ hiểm trở. Sơn trại thiết kế theo chiều hiểm trở của dãy núi, tứ phía đều là vách đá dựng đứng, từ đáy vực nhìn lên, không thấy đỉnh, từ đỉnh trại nhìn xuống, cao chót vót, các khe rãnh dãy núi phụ cận thu cả vào mắt, dân cư chỉ bằng nắm đấm tay.
Sơn trại này ra vào chỉ bằng hai cái thang gỗ nhỏ, cực kỳ hiểm yếu. Nhưng đỉnh trại lại khá là rộng rãi, một trại lớn lại chia làm bốn tiểu trại đông, tây, nam, bắc. Mỗi một tiểu trại đều có một đỉnh cao hình thành tự nhiên, bốn điểm cao này hô ứng với nhau, trong bốn trại này thì trại nam là cao nhất, mọc từ đất lên, hiểm trở vô cùng, Hồng Nương Tử chính là trú quân ở đây.
Một bóng dáng mạnh mẽ đang men theo con đường nhỏ bay nhanh lên núi. Áo choàng trắng như tuyết, trang phục màu xanh nhạt, vừa nhìn đã nhận ra ngay là cách ăn mặc của nghĩa quân Dương Hổ. Quân Dương Hổ vốn dĩ không có phục trang nhất định, sau khi đánh được vài phủ trấn, bọn họ thu được lượng lớn vải vóc chưa hoàn công. Vải chưa hề nhuộm màu, một loạt trắng xóa, bèn cắt may chúng, nhân thủ cũng đều dùng để làm áo choàng. Thiết kỵ khoái mã di chuyển, cứ như một áng mây trắng như tuyết, phục trang chỉnh chu, quả nhiên khí thế khác hẳn, quân Dương Hổ bèn được quan binh xưng là Bạch Y quân.
Đại quân của Thôi Oanh Nhi và quân Bạch Y bình thường có chút khác biệt, sĩ binh của nàng ta đều trùm khăn đầu màu đỏ, trong quân Bạch Y vừa nhìn bèn nhận ra là người ngựa của Hồng Nương Tử, đây là điểm khác biệt duy nhất so với các nghĩa quân khác. Hồng Nương Tử được Bạch Y quân xưng là Hoàng Soái.
Người đó xông lên sơn trại, mồ hổi nhỏ giọt tiến vào trong đại đường nghị sự của sơn trại.
Trong đại sảnh, dáng người thướt tha xinh đẹp của Hồng Nương Tử được gói gọn trong kính ý đỏ như hỏa vân, áo choàng cũng là màu đỏ, nàng ta ngồi ở vị trí chủ tọa, hai bên là sáu bảy vị tướng lĩnh, đều là nhân vật đầu não của lão trại Thôi Gia, đa phần đều là kiêu hùng một thời tung hoành phương Bắc. Sau khi quy ẩn nhiều năm cuối cùng cũng động lại đao thương.
Vị đại hán vừa leo lên trại đang báo cáo tình hình quân sự:
- Huyện Nhật, huyện Cử, huyện Nghi liên tiếp bị đại quân Dương Nguyên Soái đánh hạ. Hiện giờ đại quân của ông ta đã lên đến nghìn người, thế nên chỉ huy quân binh phản công thành Thanh Châu. Phủ Hành Vương và tri phủ Thanh Châu chỉ huy trọng binh hộ thành, song phương đã kích chiến hai ngày liền, cuối cùng kiên trì bất hạ, Dương đại nguyên soái muốn chúng ta lập tức tiếp ứng.
Đôi mi thanh tú của Hồng Nương Tử nhíu lại, chần chờ hỏi:
- Tri Châu Thanh Châu Lạc Thiếu Hoa là thanh quan, sau khi bị bức điều về Kinh Sư, y phò dân an dân, vô cùng dụng tâm, công đánh thành Thanh Châu…?
Ánh mắt thoắt lóe sáng, trông thấy mấy vị thúc thúc bá bá đều lộ vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, Hồng Nương Tử mới phát giác ra bản thân hiện giờ đang tạo phản, chẳng phải là sơn vương chiếm núi ngày xưa, còn nói gì đến thay thiên hành đạo, chỉ giết tham quan, chỉ cần là quan binh Đại Minh, đấy đều phải giết tất. Ý chí tạo phản báo thù của các thúc bá rất mãnh liệt, bản thân tuy có lòng uốn nắn, để họ ít tạo sát nghiệt, nhưng nếu mãi vẫn chẳng làm nên việc thì đấy cũng được.
Thế là nàng vội vàng nói bóng gió:
- Ở đây không có người ngoài, ta cũng không ngại nói thẳng, chúng ta binh ít, trước mắt chủ yếu vẫn là người ngựa của lão trại, thành Thanh Châu hiểm yếu, lại có trọng binh thủ thành, dựa vào đám người ngựa ít ỏi chúng ta, chỉ sợ tác dụng không lớn, hao tổn thương vong.
Các vị thúc bá đang an tọa tại đây đều biết rằng, phu thê người ta là đồng sàng dị mộng, Hồng Nương Tử và Dương Hổ thì không đồng sàng còn dị mộng nữa, mối quan hệ của cả hai đã sớm hữu danh vô thực, còn ngỡ nàng ta không nguyện giúp sức cho Dương Hổ, tuy nhiên nếu đã tạo phản, thế thì đầu thắt ở dây lưng quần liều chết một phen, há có thể an cư sơn trại thế này?
Nhị thúc Trình Lão Thực tức khắc nói:
- Hồng Soái, kế hoạch của Dương Hổ là, khuấy đảo toàn bộ Sơn Đông trước, nhân cơ hội chiêu binh mãi mã, tích lũy tiền và lương thực, sau đó hội hộp với Lưu Lục, trực tiếp tiến vào Trung Nguyên. Hiện giờ chúng ta cũng nên nhân cơ hội mở rộng thế lực, cứ mãi đóng quân trên núi, không những bất lợi với ta, mà còn dẫn tới các đường lộ binh Thái Hành nghi kỵ, cũng nên có chút hành động mới phải.