Ngược Về Thời Minh

chương 374-3: lấy lợi trong hại (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Chàng ấy thật sự không có đủ sức một trận chiến toàn diệt Bạch Y Quân, vẫn cố ý tung tin phỉ gây loạn, trong hỗn loạn thúc đẩy việc thi hành những chính sách của chàng, nhằm mục đích đạt tới lợi ích chính trị lâu dài hơn?”

Trong lòng A Đức Ny đột nhiên hiện lên ý niệm hoang đường này, lập tức thầm tự trách mình: “Sao ta có thể nghĩ như thế? Không phải đâu. Dương vĩnh viễn không làm một chính khách ác nghiệt. Chàng chỉ khéo lẽo dẫn dắt, lợi dụng triệt để những nhân tố bất lợi không thể ngăn lại, biến nó thành những sáng tạo có ích mà thôi.”

Dương Lăng cũng không nghĩ tới ý niệm đã vòng vo nửa ngày trong lòng A Đức Ny, lại có thể biết trong chốc lát đã tưởng tượng hắn thành một chính khách máu lạnh. Cõi lòng hắn chan chứa một cảm giác ấm áp dịu êm, nhưng là vì những tính toán nghĩ ngợi của riêng mình lúc này, càng muốn tiền đồ sáng lạn, trong lúc hưng phấn, hai tay nhẹ nhàng an ủi như một hành động theo bản năng. Hắn không có suy nghĩ hay ham muốn gì, vẻ mặt A Đức Ny đã đỏ hồng, dần dần thở dốc.

Dương Lăng vẫn không nhận ra, tủm tỉm cười:

- Nàng không tưởng tượng được cũng không thể trách nàng, triển khai chiến tranh tốt, có thể thúc đẩy chính trị, khoa học kĩ thuật, kinh tế nữa, ta cũng từ nước Mĩ … à, từ mỗi… mỗi quốc gia có những cuộc chiến tranh trong lịch sử mà tìm tòi học hỏi điều này.

Lâm chiến không hoảng. Ra sức hóa giải cái bất lợi thành cái có lợi. Từ trong hỗn loạn sáng tạo ra điều kiện, lại có thể giảm thiệt hại chiến tranh xuống mức thấp nhất. Thậm chí mang lại lợi ích xa hơn cái hại nhất thời. Chiến tranh là cuộc vật lộn và tiêu hao thực lực của một nước. Để đối phó với chiến tranh, lập kế hoạch cho tốt, có thể gia tăng của cải, là động lực kéo nền kinh tế quốc dân phát triển, không tính toán thì sẽ dẫn đến hiếu chiến vô độ, hại nước hại dân.

Nói ví dụ nhé, cảng Thiên Tân là một trong ba cảng được triều đình mở thử nghiệm, nhưng phương Bắc chưa mở cửa phía Nam, đội ngũ có lợi nhất phần lớn là giai cấp địa chủ, đối với chuyện này vẫn giữ thái độ chống đối, cho nên cảng Thiên Tân cho tới nay vẫn có tác dụng như quân cảng.

Loạn Bạch Y Quân, khiến giao thông đường bộ nam bắc bị cắt đứt, đường sông cũng chịu ảnh hưởng. Nhưng bây giờ trên biển vẫn yên ổn, có thể nhân cơ hội mở rộng quy mô đường biển, đợi khi mọi người nếm thử vị ngọt của nó, mặc dù chiến tranh đã kết thúc, nó vẫn sẽ tiếp tục náo nhiệt. Dựa vào việc chính lệnh của triều đình không thể thúc đẩy, vậy thì càng dễ dàng thực hiện hơn.

Bách tính Sơn Đông bỏ lỡ việc cày cấy vụ xuân năm nay, nhờ lương thực chuyển từ bên ngoài tới mới giúp họ miễn cưỡng chống chọi được đến tháng mười, sang năm thì phải làm sao? Hiện giờ nạn dân chạy loạn không đất đai không tài sản, muốn trở về cũng không có cách nào để sinh tồn, ta sẽ đề nghị với triều đình định ra một số chính sách ưu đãi, đưa những dân chúng coi gia viên thổ địa như tính mạng, không dễ dàng đồng ý này xa xứ tới Quan Đông.

Người Hán bạc nhược ở Liêu Đông, … Năm ấy Thái tổ Hoàng đế bắt người Sơn Tây đến Sơn Đông trú ngụ, bây giờ lợi dụng tình thế bất lợi này, bách tính chẳng những không phản đối, ngược lại còn cảm kích triều đình đã mở cho bọn họ một con đường sống. Đồng thời vùng Sơn Đông, Hà Bắc, Hà Nam rất nhiều nhà giàu và địa chủ phá gia bỏ mình, rất nhiều vùng đất hoang, lưu dân an cư trong cảnh chiến loạn, thi hành tân lương, công thương cũng trở nên dễ dàng.

Về phương diện quân sự, chế độ mộ lính vẫn không thể hoàn toàn thực thi quán triệt, dân loạn hoành hành gần trong gang tấc, Vệ Sở quân thối rữa vô năng hoàn toàn bại lộ trước đám quyền quý ở kinh sư. Bộ Binh muốn bỏ chế độ mộ lính, dần dần hủy bỏ Vệ Sở quân cũng dễ dàng hơn nhiều.

Về phần công thương, do chiến loạn, triều đình càng lúc càng phụ thuộc vào thuế phú Giang Nam, có thể nhân cơ hội nới lỏng những gông cùm xiềng xích của các thương nhân lớn, để bọn họ hình thành quy mô và tập đoàn hóa.

Ngoài ra, chiến tranh cần doanh trướng vũ khí, có thể mở rộng công xưởng và nông trường triều đình thiết lập tại Liêu Đông, đồng thời giải quyết việc làm cho di dân, chiến loạn xúc tiến giải thể mã chính, dần dần tăng cường chiến lực của quân đội.

Dương Lăng đắc ý cười nói:

- Do thiệt hại chiến tranh, tất cả các bộ phận đương nhiên bị trì trệ và cản trở. Nếu người thi hành biện pháp chính trị có thể nghĩ tới mấy vấn đề này, tích cực lợi dụng lần nội loạn này để tấn công, dựa thế mà thay đổi, đám quan phủ và quan liêu địa phương cũng sẽ tích cực hưởng ứng. Đây là bốn lạng thắng nghìn cân, việc mà bình thường phải dốc hết sức lực, uổng phí rất nhiều năm mới có được, lại có thể giải quyết dễ dàng.

- À… Dương, chàng thật vĩ đại!

A Đức Ny thở hổn hển ôm chặt Dương Lăng:

- Ta thực sự không nghĩ tới chuyện lợi dụng chiến tranh làm nhiều việc như vậy, chỉ xứng làm một võ sĩ. Mà chàng… mới là một kỵ sĩ chân chính.

Đại quân đang tiến lên bỗng dừng lại, tướng lĩnh tiền quân đi tới trước xa giá của Dương Lăng, chắp tay bẩm:

- Quốc công, phía trước đã là Vũ thành rồi.

Trong xe một mảnh xuân quang, hai người dù chưa kịp làm loạn, nhưng tình cảnh thân mật cũng đủ khiến người ta đỏ mắt nóng lòng rồi.

- Mau mau, sửa sang lại một chút, tác phong và kỷ luật quân nhân phải nghiêm chỉnh…

Dương Lăng nhỏ giọng thúc giục, nói xong chỉnh lại ống tay áo, hơi thở dần hòa hoãn, khụ khụ hai tiếng, uy nghiêm nói:

- Đại quân dừng lại tạm nghỉ trong thành, sau đó mời Kiều tham tướng và các vị tướng quân tới đây nghị sự.

Tướng lĩnh ngoài xe cung kính trả lời, thúc ngựa lên đầu truyền đạt quân lệnh đi. A Đức Ny dáng vẻ như mây mùa xuân, đôi mắt quyến rũ như tơ, hàm răng tuyết trắng cắn nhẹ đôi môi anh đào, dùng ánh mắt quyến rũ liếc sang Dương Lăng cười, lặng lẽ lấy từ trong tay áo một chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng thấm lên cánh môi hồng nhuận ươn ướt.

Vũ thành cũng từng bị Bạch Y Quân tấn công, bây giờ mặc dù đã không còn phỉ, nhưng cả huyện lị hỗn loạn, một bộ phận quan viên địa phương đã bỏ chạy tới phủ Tế Nam, những kẻ khác cũng không quản lí địa phương. Tuy nhiên đại quân triều đình vào thành, động tĩnh lớn như thế, những quan viên này đương nhiên có nghe nói, không khỏi mừng rỡ như điên. Vội vàng mặc quan phục bào trở ra, hấp tấp tới bái kiến.

Dương Lăng hỏi qua tình hình địa phương, yêu cầu quan viên địa phương chịu trách nhiệm mọi việc, nhanh chóng chỉnh đốn địa phương, sau đó cho mọi người lui rồi gọi đám người Kiều tham tướng vào nghị sự.

Dương Lăng xác định lại việc bố trí quân sự một lần, sau đó cất cao giọng nói:

- Dương Hổ nhiều lần đánh bại quan binh, một là những nơi chúng ta đóng quân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể chân thành hợp tác. Hai là đại quân Dương Hổ phần lớn là kỵ binh, có thể đánh thì đánh, không thể đánh thì đi, cơ động linh hoạt vượt xa quân chúng ta.

Lần này tập hợp các lộ khinh kỵ trong binh mã để đột kích, dùng kỵ binh đấu với kỵ binh, lấy nhanh đánh nhanh, Dương Hổ tất nhiên sẽ làm lại trò cũ, chọn đường mà chạy. Các lộ bộ tốt của viện quân trung bộ chia ra thủ ở những con đường, thành trì hiểm yếu. Nhớ kỹ, các ngươi là bộ binh, bọn chúng là kỵ binh, cho nên ta không cần các ngươi toàn thắng, lại càng không trông đợi các người toàn diệt giặc Bạch Y tháo chạy.

Các ngươi phải lợi dụng lợi thế về địa hình bố trí mai phục. Dùng cung tiễn, súng ống, đem hết khả năng ra tiêu diệt địch nhân chạy trốn, khiến bọn chúng trở thành chuột chạy qua đường, chim sợ cành cong, khiến bọn chúng không dám dừng lại ở một tòa thành trì, một nơi sơn lĩnh, một con sông, hay một mảnh rừng nào. Phải khiến bọn chúng cảm thấy nơi nơi đều có quan binh, nơi nơi đều có mai phục, biến bọn chúng thành binh mỏi, binh yếu, binh sợ hãi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio