Ngược Về Thời Minh

chương 377-4: vận trù (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Mọi người đều tứ phương đôn đáo tìm công việc để làm, nhưng chưa từng nghe thấy chuyện quan viên tự nguyện di dân. Xem ra quan phủ vẫn còn cần phải thắt chặt thêm việc tuyên truyền cho lão bách tính mới đúng.

Một lão nhân quắc thước gầy gò vừa vuốt râu vừa cười nói. Người này chính là trí sĩ cáo lão hồi hương, tên là Lý Đông Dương, Lý Đại học sĩ.

Thanh Y Công tử Dương Lăng cười khà khà đáp lại:

- Dân vô gia cư không có nơi ở cố định, có một số người biết tin hơi muộn, ngoại trừ quan phủ, phu xe chèo thuyền. Khắp các nơi đều có sắp xếp người đi tuyên truyền. Hôm nay không gặp ta thì những người đó sớm muộn gì cũng nghe phong thanh được tin tức thôi.

Lý Đông Dương gật gật đầu, hơi chau mày lại nói:

- Di dân kiến nghiệp là việc cần phải được duy trì trong một thời gian dài, rất lâu sau mới có thể thấy được kết quả, đồng thời đó là những thành quả ổn định, ưu việt và toàn diện, có liên quan đến cả quân, chính, kinh, văn v.v... tất cả các lĩnh vực. Tương ứng với các vấn đề gặp phải khi thực hiện kế hoạch di dân là cần phải kịp thời có những chính sách liên quan để giải quyết các vấn đề phát sinh. Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì.

Hiện nhiệm vụ cấp bách vẫn là phải bình định được nạn giặc thổ phỉ làm loạn. Triệu Toại khí thế đằng đằng tiến quân vào Sơn Tây nhưng lại tạo ra cái vỏ bọc muốn làm Sơn Đại Vương, án binh bất động, lại còn cho binh lính khai phá sơn điền. Theo ta thấy thì người này chí hướng không nhỏ đâu. Đám Lưu Lục, Lưu Thất, Dương Hổ hợp binh, ra khỏi Sơn Đông vào Hà Nam, tiến tới Hồ Quảng, rồi đến Nam Trực Lệ, dọc đường đi đều là thói ăn cướp ăn hiếp của lũ thổ phỉ. Hiện tại áng chừng bọn chúng có đến năm vạn binh mã, số đó đều là thiên quân vạn mã rèn luyện mà thành, chiến lực có thể mạnh hơn mười vạn đại quân của Dương Hổ.

Nay triều đình đã thực hiện trao trách nhiệm cho từng nơi, từng vùng phải chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho đất đai dân chúng của mình, không để cho bọn giặc thừa cơ lấn tới. Tuy bọn chúng không có một nơi cố định để xây dựng căn cứ nhưng nếu cứ tiếp diễn theo tình trạng như hiện giờ thì không biết sẽ còn bao nhiêu lão bách tính phải chịu cảnh khốn khổ lầm than. Chỉ cần bọn chúng vào được đến Trung Nguyên thì phạm vi để cho bọn chúng có thể vùng vẫy sẽ trở nên rộng lớn vô cùng. Quân binh triều đình có muốn truy kích tiêu diệt chỉ e là khó khăn không ít.

Dương Lăng gật đầu nói:

- Đại nhân nói phải lắm, bổn quan cũng muốn ra một đòn tiêu diệt sạch bọn chúng, nhưng đám giặc đó lại trốn tránh không đánh, đâu phải chúng ta muốn đánh là được đâu. Nhưng đội quân của bọn chúng có một nhược điểm lớn nhất đó là, quân lực và tướng lĩnh ở hai đầu đều có thực lực tương quan với nhau. Điều này thể hiện rằng giữa bọn chúng với nhau chỉ tồn tại mối quan hệ hợp tác cùng có lợi mà thôi, chứ không phải thực sự cùng sinh tử trên một chiến tuyến.

Bọn chúng chạy ngược chạy xuôi, lấy những thứ đánh cướp được để mà nuôi quân chiến đấu, ban đầu chúng thừa cơ nhân lúc triều đình không kịp trở tay mà hành động mới có được chút ít kết quả. Nhưng nay quân giặc đi đến bất cứ nơi đâu thì cũng đều vấp phải tình cảnh phòng thủ nghiêm ngặt, hoang vu sơ tàn, quân đội bảo vệ, truy binh theo sát, truy đuổi không ngừng. Bọn chúng không còn bất cứ một cánh quân nào được nghỉ ngơi dưỡng sức, liên tục phải chiến đấu trong một thời gian dài đã khiến cho bọn chúng đang ngày lao đến bờ vực diệt vong.

Dương Lăng nhìn thấy sự lo lắng trong cặp mày đang chau lại của Lý Đông Dương bèn an ủi mà nói:

- Một trận chiến đánh lưu động đằng đẵng vô đích như vậy thì cốt lõi là ở thực lực của nhau, không phải chỉ có thể dựa vào một hai viên tướng giỏi là có thể giải quyết được vấn đề. Vì bọn chúng không có được một mục tiêu cụ thể cho nên chúng ta cũng không có cách nào mà phán đoán được động thái phương hướng của bọn chúng để mà có phương án bủa vây. Hơn nữa tin tức trên chiến trường thì thay đổi theo từng phút từng giây, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào sự chủ động chiến đấu của quan binh mà thôi.

Dương Lăng ngây người suy nghĩ một lúc rồi nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, thở dài nói tiếp:

- Bọn chúng đang ở Giang Nam, Triệu Toại ở Sơn Tây. Theo tình hình hiện tại thì có vẻ như Triệu Toại đang là kẻ an phận nhất, nhưng ta lại có cảm giác chính bọn chúng mới có sức up hiếp đến triều đình lớn hơn rất nhiều đám Dương Hổ, Dương Lục. Ta muốn tìm cơ hội đi Sơn Tây một chuyến, vừa là để vây binh Triệu Toại, vừa là thăm hỏi để giữ hòa khí, nếu như có thể giải quyết được trong hòa bình thì là tốt nhất rồi.

Lý Đông Dương tán thưởng nói:

- Ừm! Bá Nhan vượt ngàn dặm đến tập kích Hồ Thanh Hải, chém đầu Gia Tư Bố, chiếm lấy bộ tộc của y thành thuộc địa của mình. Một số những bộ tộc du mục không thuộc quyền quản lý của triều đình Đại Minh tuy đã định cư ở Hồ Thanh Hải, ở nơi đó sinh sôi nảy nở ổn định cuộc sống, nhưng bọn chúng không thiết lập một chính quyền chính thức. Triều đình không đủ tinh lực để đối phó, quản lý được vùng Thanh Hải đó, nên chỉ đành làm ngơ cho qua.

Nhưng Bá Nhan thì không giống như vậy, y chiếm được Thanh Hải thì có khả năng sẽ cắt đường lui của Cáp Mật Vệ; phía Bắc là địa bàn của Ngõa Lạt và Hỏa Si, bọn chúng cũng sẽ không ngồi yên làm ngơ để cho Bá Nhan xưng chủ trên mảnh đất quan trọng như vậy. Chỉ cần bọn chúng xuất binh Nam tiến đánh vào Thanh Hải, Cáp Mật Vệ sẽ bị liên đới vào trong trận chiến đó. Đồng thời sẽ làm nguy hại đến Cam Túc và Tứ Chủng, tới lúc đó thì triều đình không muốn xuất binh cũng không được.

Hiện tại thế cục vô cùng nguy hiểm, biên cương bên ngoài Sơn Tây là cửa ngõ phía Tây Bắc của triều đình, đảm nhận trọng trách bảo vệ Kinh sư. Giải quyết được những mối lo ở nơi đây thì triều đình mới có thể xuất binh đánh Thanh Hải được.

Dương Lăng nghiêm nét mặt lại nói:

- Ta cũng nghĩ như vậy đó. Nếu Triệu Toại biết điều an phận thì đó quả là chuyện đại thiện trong thiên hạ, phong cho y một chức đại quan cũng chẳng có gì là không thể. Nhưng nếu y không chịu dừng lại âm mưu của mình thì bất luận như thế nào cũng phải đuổi bằng được y ra khỏi đất Sơn Tây. Tuyệt đối không thể để cho y gây dựng căn cứ ở đó được. Thế cục bao vây Trung Nguyên đang ngày càng bước vào giai đoạn thu lưới, đến lúc đó cứ để cho y cùng với đám Dương Hổ cùng nhau đi đến vực thẳm chết chóc.

Lão nhân trắng trẻo không có râu nhẵn nhụi đó chính là Ngụy công công. Hai người bọn họ đang nói chuyện thật không tiện để xen ngang, thế là kẻ đang đứng ngây giả câm giả điếc ở đằng kia lúc này nghe thấy Dương Lăng hùng hồn nói vậy thì mới nhân cơ hội mà xen ngang khen ngợi một câu:

- Quốc công gia tính toán như thần, quyết thắng thiên lý, đám giặc nhãi nhép đó nhất định sẽ bại dưới tay ngài.

Dương Lăng cười điềm đạm nói:

- Đây cũng là vạn bất đắc dĩ, nếu như không phải vì Thanh Hải đột nhiên xảy ra chuyện thì ta sẽ chuyên tâm đối phó với đám Lưu Lục, Dương Hổ, Triệu Toại muốn ở Sơn Tây nghỉ ngơi dưỡng binh thì cũng tạm để cho y tự do tự tác, triều đình cũng mệt mỏi rồi, cũng cần phải ngưng một thời gian để dưỡng sức.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio