Ngược Về Thời Minh

chương 383-1: tiêu diệt và trấn áp (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong kinh tràn trề sức sống, Lại bộ đang thi hành luật thi cử của quan lại, Hộ bộ đang di dân, thực hiện cải cách diện tích lớn về đất đai và thuế phú, còn tiến hành định lượng toàn bộ những thành tích chính trị này, liên hệ với thi cử của Lại bộ.

Cùng lúc đó, Lễ bộ liền tổ chức thi hương và nội dung của phần sách luận thời thế tăng cường học cung của các nơi trong cả nước cũng đang được luận chính cẩn thận. Đây chỉ là bước đầu tiên, cùng với việc đám học tử chui ra từ trong đống giấy giấy lộn mốc meo, hướng tầm nhìn vào xã hội hiện thực, chúng sẽ nhận ra rằng ngôn luận của thánh hiền xưa không thể giải quyết tất cả vấn đề trước mắt, chúng tự nhiên sẽ suy nghĩ, sẽ nghiên cứu những thứ hiện thực hơn.

Cải cách giáo dục mới là thứ quan trọng và nền tảng nhất, cũng là thứ không dễ vì con người mà phế bỏ chính sách nhất. Đồng thời, nó cũng là thứ thâm căn cố đế nhất khó lay động được, vậy nên Dương Long đã phải dùng cách vòng vèo này, phong khí của Đại Minh mở ra, trong đám sĩ tử vốn có nhiều người bắt đầu nghi ngờ Trình chu Lý học, việc tăng cường sách luận thời thế sẽ tăng tốc độ ham học hỏi, nó là một dẫn chứng.

Qua dẫn chứng này, dần dần có ngày càng nhiều người có học thức thông qua chú trọng và hiểu biết về thời thế để dẫn ra những suy nghĩ cho tương lai, từ đó diễn sinh rất nhiều học thuyết và lý luận mới, mà thông thương đường biển mở cửa lúc này liên tục mang thông tin và học vấn nước ngoài về, mà những kiến thức mới này sẽ có tác dụng thúc đẩy, dẫn dắt và bổ sung cho nhau.

Trí tuệ cổ nhân, tuyệt đối không được khinh thường. Sĩ tử xưa mới là sức mạnh trung kiên của thời đại này, họ mới là người quen thuộc nhất với các câu chuyện ân tình thời đại này, người phát triển xã hội về phương hướng lớn sửa chữa một chút, xúc tiến một chút, giống như sửa kênh trị thủy, họ tự sẽ đi theo con đường thông suốt nhất, đây là cách của Dương Lăng.

Trong lục đại nha môn ngoài ba nha môn này cũng chỉ có Bộ binh là bận rộn nhất, khiển binh điều tướng, bay vây chặn đánh, một mặt dần thu hẹp vòng vây, ngày càng nhu nhỏ phạm vi hoạt động của Bạch Y quân để dồn ép, một mặt bắt đầu bố trí chuyện tiêu diệt thổ phỉ Sơn Tây. Thám tử phái đi quan ngoại cũng liên tục đưa tin tình báo của phương bắc và Tây vực về, để Bộ binh bất cứ lúc nào cũng hiểu được động hướng của người Mông Cổ.

Thái Hành, Lã Lương, Lạc Dương, Đồn Quan, Bồ Tân Độ, Long Môn Độ, những con đường sông Thái Hành liên tiếp này cùng với cửa ải hiểm yếu của đường núi và thành trì trọng yếu bắt đầu liên tục tăng binh đóng quân, sắp xếp đại pháo. Dãy Trung Điều Sơn cây cối rậm rạp, cửa ải hiểm yếu có thể thông tới đông tây nam bắc đều bắt đầu tập kết trọng binh, Dương Lăng còn chưa ra khỏi kinh thành đã bắt đầu thiết binh bố phòng, lặng lẽ khép kín vòng vây.

Chiêu hàng là thượng sách, có thể không động binh đao là tốt nhất. Tuy nhiên nếu Triệu Phong Tử không chịu đi vào khuôn khổ thì đành phải động binh. Một tay mềm, một tay cứng, hai tay đều phải chuẩn bị. Còn một khi động binh, chung sống như thế nào với Hồng Nương Tử đó, Dương Lăng có muốn cứng rắn cũng không làm nổi, mềm cũng không mềm được, đành đi một bước nhìn một bước, tùy cơ ứng biến.

Thành Khởi Vận đi Liêu Đông trước một bước, A Đức Ny cũng không phải là người bó buộc trong nhà cao cửa rộng, nên đã cùng nàng đi Liêu Đông, nếu không phải là đang mang thai thì có lẽ Tuyết Lý Mai cũng sẽ đi theo, đàn bà trong Dương gia ngày càng không an phận.

Sự dung túng của Dương Lăng, cùng với thành tựu của Thành Khởi Vận, Mã Liên Nhi, A Đức Ny khiến các nàng không còn cho rằng phụ nữ một khi gả cho người khác rồi thì không được bước chân ra khỏi cửa, ở nhà giúp chồng dạy con, bây giờ thì ngay cả Hàn Ấu Nương luôn tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn mực đạo đức, coi là điều luật hàng đầu của thê tử cũng nóng lòng muốn thử.

Các nàng thực ra đều chỉ là những cô gái mười sáu mười bảy tuổi, khí thế bừng bừng, Dương Lăng cũng không muốn các nàng cả ngày buồn bã ở nhà. Vậy nên trong lúc rời khỏi kinh thành, hắn đã giao việc kinh doanh dược phẩm từ đông bắc tới kinh thành cho Cao Văn Tâm, giao việc buôn bác hàng da, lương thực cho Hàn Ấu Nương xử lý, để các nàng thử làm quen trước.

Tuy nhiên đường đường là Uy Quốc Công phu nhân thì không thể nào xuất đầu lộ diện làm việc này, đại chưởng quỹ kinh nghiệm phong phú sẽ xử lý phía trước, các nàng chỉ đứng sau rèm mà thôi, Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai là kế toán trưởng, kinh doanh hiện tại là của nhà mình, đương nhiên phải là người nhà kiểm soát khâu cuối cùng.

Dương Lăng phát binh đi Sơn Tây. Vốn định đồng thời sắp xếp đôi tình nhân Ngũ Hán Siêu và Tống Tiểu Ái xuôi xuống phía nam theo đường thủy tới thành Kim Lăng đón Mã Liên Nhi hồi kinh, đúng lúc này nhận được thư của Mã Liên Nhi từ Nam Kinh gửi tới. Việc buôn bán của họ ở Giang Nam thực ra quá đồ sộ, giờ Vu Vĩnh ở Di Châu, Thành Khởi Vận ở Liêu Đông, Giang Nam chỉ còn lại một mình nàng, muốn giao cho rõ ràng rất nhiều việc như thế này, không thể kết thúc trong chốc lát.

Dù sao việc kinh doanh này không phải của riêng mình nhà Dương Lăng, rất nhiều hoàng thân quốc thích, hào môn ở Giang Nam đều tham gia cổ phần chia hoa hồng, hoặc góp vốn kinh doanh. Là người kinh doanh chính trong đó, nếu như không trình bày rõ ràng đã đi mất, thì trong lúc Bạch Y Quân đang gây rối Giang Nam, có lẽ những cổ đông góp vốn này sẽ càng ngờ vực vô căn cứ, vì thế nàng còn phải ở lại thêm mấy ngày, làm rõ sổ sách, cũng phải căn dặn rõ ràng với các đại chưởng quỹ trong các mối làm ăn ở Giang Nam xong thì mới đi được.

Bạch Y Quân tấn công Kim Lăng gặp thất bại, chuyển hướng Giang Tây, nhất thời chưa chắc sẽ quay về, hơn nữa thành Thạch Đầu có viên mãnh tướng Chu Đức An, cũng không phải dễ phá, người này mặc dù sát khí nặng, cũng quá khát khao danh lợi, nhưng là một kiêu tướng rất giỏi đánh giặc.

Đến lúc này tiểu Ngũ và tiểu Ái sẽ không phải vội vã xuôi nam nữa, vậy nên Dương Lăng liền dẫn họ đến Sơn Tây. Hai người này đều có kinh nghiệm nhất định trong chiến đấu trên mặt đất và trên núi, trong lúc khẩn cấp nói không chừng có đất dụng võ.

Ngựa kêu gió thổi ào ào, mặt trời đỏ soi chiếu đại kỳ!

Trên vách núi phía trước có một quan ải, quan ải xây bên cạnh núi, tường thành phía bên phải chính là đỉnh núi, bên trái là vách đá, nhìn nghiêng cực kỳ hiểm trở, dường như thành lầu của quan ải đó xiêu vẹo bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, thực là nơi hiểm yếu một người canh giữ vạn người không thể khai thông.

Cửa thứ chín của Vạn Lý Trường Thành, đến Nương Tử quan rồi.

Qua quan ải này coi như đã vào đất Sơn Tây.

Vũ khí leng keng, tinh kỳ tung bay, Dương Lăng vẫn chỉ huy ba ngàn thiết kỵ. Tù và kêu ù ù trên quan ải, cửa chính mở rộng, tướng lĩnh canh giữ nghênh đón từ xa, Dương Lăng cưỡi ngựa đi đầu, hắn không mặc giáp trụ, đầu đội khăn vấn, mặc áo choàng bằng lụa mỏng xanh, thắt dây lưng da, trông tự nhiên phóng khoáng như một thư sinh.

Chí điểu tương kích, ti phi liễm dực; Mãnh thú tương bác, nhị nhĩ phủ phục. Chiêu bài đánh đã là chiêu an, vậy thì phải lấy chút thành ý hòa bình ra. Vì thế, Dương Lăng mới dẫn binh tới.

- Triệu tú tài, sao lại thu binh thế?

Hồng Nương Tử bước nhanh vào sơn động, bước chân nhẹ nhàng, thắt lưng uyển chuyển, Phong Lôi đi theo sau, nhìn chằm chằm vòng eo thon nhỏ của nàng, ánh mắt khi thì lơ lửng, khi thì đăm đăm.

Đột nhiên chú ý tới ánh mắt đầy hàm súc của Triệu Toại, Phong Lôi mới giật mình tỉnh lại, mặt gã không khỏi nóng bừng, ngượng ngùng chắp tay nói:

- Tham kiến Triệu Nguyên soái!

Hình lão hổ là chủ soái mã đạo ở Sơn Tây, Triệu Toại là phó soái, sau khi Hồng Nương Tử lên núi hợp binh cùng bọn họ, cũng đảm nhiệm chức Phó nguyên soái. Thôi Oanh Nhi mặc dù tạo phản, nhưng vẫn không có giác ngộ tranh giành giang sơn, nắm giữ thiên hạ, vì thế cảm thấy không được tự nhiên với cách xưng hô Nguyên soái. Thấy Hình lão hổ và Triệu Phong Tử đều gọi là Hình đại ca, Triệu tú tài. Có lẽ trong lòng nàng, chỉ có tên thư sinh trên núi Bạch Đăng kia mới xứng là Nguyên soái.

Hồng Nương Tử mặc quần áo nam nhân, hơn nữa là quần áo ngắn, đầu chít khăn vải, đai vải quấn thắt lưng, cắm nghiêng một thanh đoản kiếm. Chân đi giày leo núi, trên đùi buộc xà cạp cuộn ngược nghìn lớp, oai hùng hiên ngang.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio