Phong Lôi bị đánh bại bởi vẻ xinh đẹp mạnh mẽ của Hồng Nương Tử, từ đó trúng tiếng sét ái tình với nàng, nhớ mãi không quên, gã không muốn nhìn thấy cảnh vợ chồng Dương Hổ ân ái, lại càng không muốn dưới thế Dương Hổ, Dương Hổ là Bắc lục lâm Tổng đà cầm, gã liền rời khỏi lục lâm, nhập vào nhóm cướp đường.
Cho đến khi nghe nói vợ chồng Dương Hổ bất hòa, Thôi Oanh Nhi sau khi chuyển về nhà thôi gia lão trại ở, tâm tư của Phong Lôi bỗng lanh lợi lên hẳn. Khi ở Bá Châu, đám Trương Mậu và Lưu Lục nghị sự, Phong Lôi động chút là cổ xúy mọi người kéo đội ngũ đi làm sơn tặc, tới Thái Hành Sơn nương tựa Dương Hổ, thực là có dụng ý khác.
Dương Hổ không bỏ vợ, như thế Hồng Nương Tử mãi mãi là con dâu của Dương gia, trong lục lâm đo phạm vào tội dâm từ sẽ bị trừng phạt cực nặng, Phong Lôi cũng không có suy nghĩ gì xấu, chỉ là Hồng Nương Tử đã rời khỏi Dương Hổ, trong mắt gã vẫn là Thôi đại tiểu thư mà gã thầm yêu thương sâu sắc trước đó.
Nghĩ đến nàng trong lòng đã thấy rất ngọt ngào rồi, nếu có thể ở bên cạnh bầu bạn lâu dài, nhìn nàng cười một tiếng, nghe nàng nói đôi câu thì đã là hạnh phúc mà gã tha thiết mơ ước rồi. Hồng Nương Tử đột nhiên tới Trung Điều Sơn, hàng ngày Phong Lôi đều nhìn thấy bóng hình xinh đẹp, không khỏi vui mừng, lời nói vẻ mặt khó tránh khỏi đôi lúc thất thố.
Triệu Toại nhìn trong mắt, sợ rằng viên mãnh tướng dưới tay của mình sẽ nhất thời sai lầm làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, hơn nữa Hồng Nương Tử không những là đàn bà đã có chồng, còn là thê tử thủ lĩnh của một nhóm nghĩa quân khác, một khi thật sự gây ra chuyện dây dưa. Bạch Y Quân đại chiến với bọn cướp đường, Trương Phi giết Nhạc Phi, xác chết bay đầy trời thì hay rồi.
Thế nhưng chuyện này thực sự không thể mở miệng ra nói, suy đi tính lại, hiện giờ cũng chỉ có cách để gã tới Giang Nam xử lý việc quan trọng, tạm thời điều gã đi, đợi đến khi quân đội của mình cũng tới Giang Nam, hợp binh cùng với quân của Dương Hổ thì trước mặt tướng công của người ta, Phong Lôi hẳn có thể dẹp bớt chút tà niệm nhớ nhung này chăng? Nếu không, đây chính là ẩn họa từ bên trong.
Bộ tướng không nhìn xa, không đếm xỉa tới việc ngoài lỏng trong chặt của triều đình, vẫn đang từng bước thu nạp, ý đồ vây khốn hiện thực của Bạch Y Quân ở Giang Nam, mù quáng yêu cầu hợp binh với Dương Hổ và Lưu Lục. Còn đứng chưa vững ở Sơn Tây đã xuất hiện kẻ địch mạnh là Dương Lăng tới, suy trước tính sau, Triệu Phong tử vỗ đùi, thở dài nói:
- Ôi, đàn bà là kẻ gây tai họa. Cổ nhân thật sự không gạt ta!
Triệu Phong Tử bùi ngùi, tên thị vệ chạy vào thở hồng hộc nói:
- Triệu Nguyên soái, quan binh lên núi rồi.
Triệu Phong Tử kinh ngạc, bỗng đứng lên nói:
- Mau mau nghênh địch!
Thị vệ kia ngẩn người, vội đáp:
- Là quan binh phái người… lên núi, muốn gặp Đại nguyên soái và ngài.
Triệu Phong Tử tức giận, hận không thể vả vào mồm cái tên ngu xuẩn này, gã trừng mắt nói:
- Bọn họ phái người lên núi làm gì?
- Chiêu hàng!
Trong thư phòng của Thái Nguyên vệ, Chỉ huy sứ đại nhân, bồi rượu bên bếp, thức ăn đủ vị, Lý Phúc Đạt và Giang Nam Nhạn đang ngồi đối diện nhau nâng chén. Lý Phúc Đạt đắc chí nói:
- Đại lễ đã đầu độc Dương Hổ, đám Lưu Lục đi Giang Tây rồi. Lần này Ninh Vương nắm binh quyền đã có thể danh chính ngôn thuận rồi.
Đại Nhân bày mưu cho Ninh Vương tiên phong hưởng ứng việc cải cách chế độ của Chính Đức, còn quyên góp rất nhiều ngân lượng, việc này cũng rất hợp ý ta, hành động này có thể dẹp bỏ sự cảnh giác của Chính Đức. Người của ông ta hoạt động thật tốt trong kinh, những viên quan trong kinh đó chỉ cần mắt nhắm mắt mở trước việc Ninh Vương can thiệp quân vụ, như vậy Ninh Vương có thể nắm chắc binh lực đủ để khởi sự rồi.
Giang Nam Nhạn nhắc nhở:
- Giáo chủ, Dương Lăng đã đến Sơn Tây rồi. Lần trước tới Đại Đồng. “Kế hoạch buộc rồng” của chúng ta bị hắn phá hoại, thế lực mà bổn giáo phát triển nhiều năm ở Đại Đồng bị quét sạch sẽ. Người này không đơn giản đâu. Giáo chủ nhất định không được xem nhẹ.
Lý Phúc Đạt bình tĩnh nói:
- Sao phải căng thẳng, những người như Miêu Quỳ, Hứa Thái, Sơn Tây tiêu diệt thổ phỉ vô công, thế lực của Phong Tử ngược lại ngày càng lớn mạnh, Dương Lăng không thể không đến. Tuy nhiên hắn đến là lao tới chỗ Triệu Phong Tử ở Trung Điều Sơn, có ảnh hưởng gì tới chúng ta?
Giang Nam Nhạn vội la lên:
- Giáo chủ, ý của thuộc hạ là… người này thực ra là một mối họa lớn của giáo phái ta, hắn đã đến Sơn Tây rồi, có phải nên tìm cơ hội giết hắn không?
Lý Phúc Đạt ngưng ánh mắt lại, trầm giọng nói:
- Hắn giờ là Quốc công, tùy tùng ra vào nhiều như mây, ra tay thế nào? Một khi sắp thành lại bại, nếu chẳng may rò rỉ ra dấu vết, tất cả những nỗi vất vả tổ chức của ta ở đây chẳng phải đều chảy hết sạch sao? Còn nữa, Thái Nguyên là khu vực phòng thủ của ta, nếu hắn xảy ra chuyện ở đây thì chính Tấn Vương cũng phải chịu trách phạt, một Vệ chỉ huy sứ như ta còn có thể giữ được quan vị, giữ được binh quyền sao? Chớ làm chuyện ngu xuẩn!
Thấy vẻ mặt không cam lòng của Giang Nam Nhạn, khẩu khí của Lý Phúc Đạt chậm lại, nói tiếp:
- Dương Lăng năm lần bảy lượt phá hỏng đại sự của bản giáo, Đại Nghĩa lại…, ngươi cho rằng ta không hận hắn sao? Ta hận không ăn thịt, uống máu được hắn! Thế nhưng càng như vậy, càng không thể vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn. Nếu có cơ hội làm ta khoát khỏi can hệ, ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn, nếu không thì không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Giết chết một đối thủ tiềm ẩn mạnh mẽ, nhưng lại mất đi cơ hội tốt vấn đỉnh giang sơn, chẳng phải vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn sao? Khiêu chiến đặt nền móng hơn trăm năm, triều đình Đại Minh như cây lớn rễ sâu có khó không? Ta đây đều không sợ, ta sẽ kiêng dè như hổ với Dương Lăng? Chỉ có điều giết cũng được, không giết cũng được, phải suy xét toàn diện, tính toán xem cái chúng ta đạt được và mất đi, cái nào nhiều hơn. Nam Nhạn, nhịn, đặc biệt khó khăn!
Nghe thấy giọng nói hơi run của Lý Phúc Đạt, Giang Nam Nhạn vội nói:
- Giáo chủ, đại cục làm trọng, là do thuộc hạ làm theo cảm tính.
Lý Phúc Đạt bùi ngùi thở dài, trầm mặc một lúc lâu mới nói:
- Triều đình hạ chiếu, lệnh cho các địa phương nỗ lực tổ chức và thành lập đoàn luyện dân cường tráng tham gia tiêu diệt thổ phỉ, chắc là ngân khố đã không còn tiền, đành phải dùng dân đoàn thay cho quân đội. Xì! Tổ chức và thành lập đoàn luyện quy mô lớn, người của lão Chu sẽ tính toán xem làm thế nào chiếm được ưu thế, Chu Nguyên Chương dồn điền nuôi binh, Chu Hậu Chiếu càng có tiền đồ hơn, xây dưng dân đoàn thay thế cho quân đội tiêu diệt thổ phỉ.
Nam Nhạn, hôm nay tìm ngươi tới đây là vì chuyện này. Triêu đình không phải đã dặn dò địa phương nỗ lực tổ chức và thành lập đoàn luyện, cùng sử dụng tiêu diệt thổ phỉ sao? Ta cố ý tới Phủ Tấn Vương hoạt động một phen, lại tặng cho Đô chỉ huy sứ một phần hậu lễ, kiếm được chức vị Đoàn luyện sứ binh bị đạo Sơn Tây cho ngươi.
Giang Nam Nhạn nghi hoặc nói:
- Tổ chức và thành lập đoàn luyện dân cường tráng?
Lý Phúc Đạt lạnh lùng cười nói:
- Đúng vậy, tổ chức và thành lập đội dân cường tráng, triều đình chẳng phải vì tiết kiệm tiền mà không muốn nuôi quân sao? Lý Phúc Đạt ta nuôi thay cho họ.
Y nắm chặt chiếc cốc trong tay, thản nhiên nói:
- Hiện giờ tổ chức và thành lập đoàn luyện, nguồn gốc dân cường tráng không cần câu nệ ở một nơi, Nam Nhạn, ngươi vẫn không hiểu ý của ta sao?
Giang Nam Nhạn sáng ngời hai mắt, bỗng nhiên thất thanh nói:
- Thuộc hạ hiểu rồi! Giáo chủ là muốn thuộc hạ triệu tập chúng đồ của giáo phái ta, minh kiến đoàn luyện, ngầm xây dựng…
Gã mới nói đến đây, Lý Phúc Đạt đã đưa ngón tay vào môi, ra hiệu im lặng, y mỉm cười nói:
- Hiểu rồi thì đi làm. Ta muốn gió, Chính Đức sẽ đưa ta gió, ta muốn mưa, Chính Đức sẽ đưa ta mưa, Hoàng đế Đại Minh thức thời biết điều như thế, bổn giáo lo gì không thành đại sự chứ?
Nghĩ thông suốt các điểm mấu chốt trong đó, Giang Nam Nhạn cũng không khỏi hớn hở:
- Giáo chủ anh minh, chúng ta…
- Chớ có lên tướng, có người tới.
Quả nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, thân binh thị vệ của Lý Phúc Đạt nói:
- Khởi bẩm đại nhân, Uy quốc công truyền quân lệnh tới.
Lý Phúc Đạt và Giang Nam Nhạn ngơ ngác nhìn nhau, vội vàng bước nhanh ra thư phòng, chỉ thấy một vị Trung quân đứng ở trước đường, người mặc áo giáp trụ, bụi bặm mệt mỏi, thấy Lý Phúc Đạt xuất hiện, vị Trung quân đó lập tức bước nhanh về phía trước, tay phải giơ binh phù lệnh tiễn trong tay, trầm giọng nói:
- Thái Nguyên vệ Trương Dần, thấy quân lệnh này, lập tức thống lĩnh binh mã hai vệ, tấn công tới Đông Hoa Sơn.
- Mạt tướng tiếp lệnh!
Lý Phúc Đạt khom người nhận lệnh, cao giọng trả lời, lập tức tiến lên giơ hai tay lên trước nhận binh phù lệnh tiễn, sau đó xoay người uy nghiêm hạ lệnh:
- Người đâu, đánh trống tụ họp! Kẻ nào ba trống vẫn chưa tới, chém!
Ánh mắt của y chạm vào ánh mắt của Giang Nam Nhạn, trong lòng đã hiểu. Lần trước Dương Lăng truyền quân lệnh rằng: “Thẩm định thế lực lũ đạo tặc, phân bố chiến thủ. Phòng thủ vững chắc, khôi phục tiêu diệt”.
Rõ ràng, bây giờ đã đến lúc thực hiện chiến lược bước thứ hai rồi.