Ngược Về Thời Minh

chương 385-2: thần thương ám tiễn (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Y không chút nghĩ ngợi, lập tức nghiêng người sang bên cạnh, nằm trên mặt đá phơi nắng hầm hập, tim đập bình bịch. Bầu trời xanh thẳm một vùng, có mây trắng bay qua, nằm ngửa mặt như vậy mới nhìn thấy, quan người gió núi gào thét, thậm chí có chút cảm giác choáng váng.

- Ai vậy? Đối diện bên trong rừng có người ẩn nấp, chẳng lẽ là người của quan binh an bài? Không biết gã có phát hiện ra ta hay không. Nếu….không đúng! Phải chăng Dương Lăng nghị hòa chiêu an là giả, muốn ám sát nguyên soái của ta mới là thật?

Nghĩ đến đây, trong lòng Kim Nhãn Long lo lắng, lập tức nhẹ nhàng di chuyển vị trí, ngẩng đầu nhìn phía đối diện. Gã hàng năm đi săn bắn trong núi, tiễn thuật thần thông, nhãn lực đương nhiên cũng vô cùng tốt, có người khen gã săn bắn hồ thỏ trong rừng rậm cũng là bách phát bách trúng. Đó là loại nhãn lực như thế nào? Vừa rồi ánh sáng lóe lên gã đã nắm rõ vị trí.

Phía đối diện trên cây cổ thụ ngàn năm, Tiểu Sở cũng dùng sức hạ cung tiễn xuống. Tống Tiểu Ái chạy lên phía trước mắng người và Ngũ Hán Siêu vội vàng đuổi theo kéo tay nàng đã vô tình trở thành lá chắn, vừa khít đứng chắn ở trước mặt Dương Lăng. Tài bắn cung của y không xuất thần nhập hóa như Kim Nhãn Điêu, bóng người bất ngờ xuất hiện trước mặt Dương Lăng, mũi tên này của y đã không kịp thu lại.

Ám tiễn đả thương người tối kỵ nhất là làm bại lộ mình, nếu mũi tên này bắn trúng phó xe thì làm sao còn có cơ hội xuống tay? Tiểu Sở không kịp thu tên, đành phải hướng cung xuống phía dưới, mũi tên dời cung, hướng thẳng xuống phía dưới thâm cốc, trong chốc lát đã không thấy bóng dáng.

Tiểu Sở sợ toát mồ hôi lạnh, tay y vịn lên cây gỗ, tim đập thình thịch, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại.

Nơi này trước sau vẫn có cây cối mọc nghiêng ra đến trong cốc, xanh um tươi tốt che đi bóng dáng của y. Nhưng trên đỉnh nhánh cây tương đối thưa thớt, ánh mặt trời xuyên suốt xuống, ánh sáng sặc sỡ, vừa rồi y đột nhiên ấn tiễn nằm rạp người xuống, ánh sáng chiếu xuống từ giữa các lá cây chiếu chính diện vào mặt đơn đao trên lưng y, khúc xạ ánh sáng, lóe lên qua mắt Kim Nhãn Điêu, y lại hoàn toàn không biết.

Trên cầu, Dương đại quan nhân vẫn đắc chí nói:

- Cử binh khởi sự, quan trọng ở việc xem xét thời thế, khéo léo dẫn dắt, quan trọng ở việc biết người biết ta, tinh tường thuận nghịch, mà các ngươi, mọi thứ đều hành sự theo chiều nghịch, nói gì thành công?

Bốn tướng phía sau Triệu Toại đều chạy lại, bốn người đám Giang Bân thấy thế cũng vội vàng tiến lên phía trước nghênh đón, vây hai người ở chính giữa. Triệu Toại cười lạnh, khinh thường nói:

- Mời quốc công gia chỉ giáo.

Dương Lăng vui vẻ cười nói:

- Ngươi gọi ta là quốc công gia? Xem ra còn biết chính thống thiên hạ ở nơi nào. Hổ bí tam thiên, trực để Y Yến chi địa; long phi cửu ngũ, trọng khai hỗn độn chi thiên. Nghe thì tráng lệ, nhưng các ngươi muốn thay thế nhà Minh, quân lâm thiên hạ lại không biết thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, thế cục hiện nay và thời Mông Nguyên hoàn toàn khác nhau.

- Ta nói một chút về xem xét thời thế. Mông Nguyên là dị tộc, đối với thiên hạ người Hán thì bạc bẽo vô cùng, đem người trong thiên hạ chia thành bốn loại, người Hán trong mắt người Mông Cổ giống như nô lệ, cho nên bách tính chưa bao giờ quy thuận. Tới cuối thời nhà Nguyên, thiên hạ đã đổ nát cực kỳ, mất hết lòng người, triều chính khó có thể duy trì.

Vào lúc này tể tướng Mông Nguyên Bá Nhan lại đưa ra hôn chiêu, góp lời với hoàng đế Nguyên Thuận, để tiêu trừ thế lực nhà Hán, giết hết thiên hạ năm họ lớn Trương, Vương, Lý, Triệu, Lưu. Năm dòng họ lớn lúc đấy chiếm một phần tư thiên hạ người Hán, những người này lại có bạn bè chí cốt, hành động này không khác nào tàn sát hết tất cả người Hán.

Các lộ hào kiệt lúc này lòng người bàng hoàng hết sức, đều khởi binh chống quân Nguyên, hoàn toàn thuận theo lòng dân, cho nên chưa đến mấy năm, tựa như bẻ gãy cành khô, dễ dàng lấy được thiện hạ, kết quả như thế vừa do con người tạo ra, cũng là ý trời.

- Nhưng hiện nay thì sao? Đại Minh lập quốc hơn trăm năm, căn cơ vững chắc, tiên đế Hoằng Trị cũng là vị quân vương sáng suốt hiếm có. Trong năm tại vị, chọn hiền tài đảm nhiệm, cần chính yêu dân, càng là theo lòng dân. Đương kim hoàng đến sau khi kế vị, tuy tuổi trẻ ham chơi, đã từng để gian nịnh gây loạn triều cương, nhưng gian nịnh cũng chỉ hai năm là đã bị thanh trừ. Đại Minh quốc gia vận mệnh chưa suy, hiện tại hoàng đế chăm lo việc nước, cải cách triều chính.

- Giảm miễn tiền lương thuế ở Hà Bắc, Hà Nam, Sơn Đông, các người biết không? Thanh lý thôn tính thổ địa, cai trị anh minh, cải cách quân chế, di dân Liêu Đông, mở biển thông thương, khuyến khích nông canh, có việc nào không phải là việc tốt lợi quốc lợi dân? Những biện pháp này, một khi phát đi, bách tính có hi vọng, ai còn theo các ngươi tạo phản?

- Các ngươi hiện tại mặc dù quy tụ mấy vạn binh mã, nhưng sau này khó mở rộng quy mô, binh sĩ càng ngày càng ít, không tin sao? Ngươi xem Lưu Lục, Dương Hổ, vốn quy tụ được mấy vạn binh sỹ trong vòng mấy tháng, đến nay chu du Giang Nam, nơi chốn vấp phải trắc trở, còn lại bao nhiêu dân chúng hưởng ứng nữa? Các ngươi ếch ngồi đáy giếng, không biết thế gian biến hóa, vẫn còn ngồi đây tự cao tự đại!

Triệu Hạo, Lý Hoa nghe thấy mặt như màu đất. Phong Lôi, Lưu Nhập Thất tức giận bất bình. Hai tay Triệu Toại hơi run rẩy, những lời Dương Lăng nói, câu nào cũng giống như đao kiếm, cứa vào tim y. Y không phải là không suy nghĩ đến việc tiếp nhận chiêu an, dù sao giành giang sơn nắm chính quyền cũng chỉ là một giấc mơ từ sau khi y bị ép buộc làm thổ phỉ. Bây giờ, cùng với phản ứng rất nhanh của triều đình, cái ý nghĩ này đã dần dần phai nhạt.

Ban đầu triều đình chỉ muốn tiêu diệt thổ phỉ, càng tiêu diệt, bách tính càng gánh nặng, gánh nặng tăng lên người đầu quân cho thổ phỉ càng nhiều, cho nên Lưu Lục, Triệu Toại bọn họ căn bản không sợ quan binh tiêu diệt, thiên hạ sẽ đại loạn, nỗi oán ghét và thất vọng với triều đình càng ngày càng lớn, không những làm khổ dân chúng, thậm chí một số sỹ tử cũng đầu quân dưới trướng bọn họ.

Nhưng sau khi Dương Lăng rời núi, một trận đánh lớn đã khiến Dương Hổ quân tan rã, đuổi gã ra khỏi Sơn Đông nơi mà triều chính thối rữa, bất kỳ lúc nào cũng có thể chiêu mộ được binh mã, liền sau đó hắn tổng chỉ huy tiêu diệt thổ phỉ, xoay mình biến hoá trở thành lý chính đại thần. Trở về triều đình tiến hành cải cách, trước đuổi thổ phỉ, sau chỉnh đốn gia viên, nhân cơ hội dọn sạch đám trầm tích ảnh hưởng triều đình.

Tình cảnh này quả thực giống Bạch Y quân phía trước khai hoang, triều đình phía sau gieo giống, không những bách tính có hi vọng, cho dù những vệ sở binh không muốn đánh trận nhất khi nghe triều đình hai năm nữa sau khi thiên hạ thái bình chuẩn bị “chế độ mộ lính”, bản thân không muốn đời đời kiếp kiếp làm lính, đánh trận cũng có tinh thần, cứ theo đà này, hi vọng trước đây đúng thật là rất khó thực hiện.

Nhưng…tự mình có thể làm chủ của thuộc hạ được không?

Trừ phi hạ quyết tâm hại chết mấy tên chủ tướng như Hình Lão Hổ Phong Lôi, Lưu Nhập Thất, nhưng Triệu Toại ta làm sao có thể làm ra những chuyện bất nghĩa thế được?

Triệu Phong Tử cảm xúc mênh mông. Sau một hồi lâu, hít một hơi dài, trầm lặng nói:

- Đúng là giỏi mồm mép, ngươi tiếp tục nói, chúng ta như thế nào là không biết mình biết ta?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio