Ngược Về Thời Minh

chương 386-1: giết ra trùng vây (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đông Hoa Sơn rơi vào khoảng yên bình tạm thời, nhưng tin tức từ thám mã báo về, quan binh ở ngoại vi không ngừng điều động quân đội, đóng quân trọng binh ở các nơi cửa ải hiểm yếu, xây dựng công sự, thiết lập khu vực phòng thủ, hiển nhiên đang chuẩn bị chiêng trống rùm beng để tiến đánh. Triệu Phong Tử đang không ngừng do dự giữa tiếp nhận chiêu an và phá vây chạy xuống hướng Giang Nam.

Lời nói của Dương Lăng, giống như thương kích, thật đã chọc trúng chỗ yếu của gã. Suy trước tính sau, Triệu Phong Tử vốn kiên quyết phản ý, thậm chí một chút dã tâm bắt đầu nảy sinh kia cũng tan thành mây khói. Lực lượng nhân mã trung kiên của hắn đến từ phái của Lưu Lục, mà những gì Lưu Lục đã làm, chưa có một chút chí lớn hướng nào, làm sao giống người có thể thành đại sự?

Nhưng do lực lượng nhân mã chủ yếu của mình có khuynh hướng về họ Lưu, gã căn bản không thể cắt đứt mối liên hệ với Lưu Lục, trong mấy con đường, dường như lựa chọn duy nhất chỉ có nhận chiêu an. Nhưng, Hình Lão Hổ, Phong Lôi bọn họ đồng ý sao?

Bóng đêm xuống, con dế mèn không sợ làm phiền người khác kêu to "chi chi", ngẫu nhiên có đom đóm ở bóng cây bay lượn, cuộn ra một đám quầng sáng mê ly, Hồng Nương Tử nhìn chằm chằm đom đóm một cách xuất thần, ánh mắt cũng có chút mơ màng rồi.

Ánh mắt của Lý Hoa cũng có chút mơ màng, chỉ có điều phần gay gắt dưới đôi mày rậm khi mơ màng có chút hơi ngây ngô, không mỹ cảm như đôi mắt quyến rũ linh hoạt của Thôi Oanh Nhi.

Cuộc đàm phán trên cầu bình yên chấm dứt, đầu cuối chưa từng xuất hiện một chút nhiễu loạn nào, là y biết Lão Tam đã xảy ra vấn đề, vốn sau khi trở về muốn gọi gã tới để hỏi rõ ràng, không ngờ Kim Nhãn Điêu lại như chim phi xa ngút ngàn dặm, từ đó không bóng dáng. Trong lòng Lý Hoa hoảng hốt, lại lệnh Nhị đệ Chu Bàn dẫn người lặng lẽ tuần sơn, tra tìm xung quanh tung tích của gã, nhưng hiện giờ đã là buổi tối ngày hôm sau, vẫn không có tin tức gì.

Y âm thầm quan sát Hình Lão Hổ, thần sắc đám người Triệu Toại, cũng nhìn không ra chút khác thường, chắc là không biết chút nào đối với chuyện này. Hơn nữa hôm nay nghị sự, vẫn coi y như thủ lĩnh một phương mà mời đến. Căn bản chưa từng khiển trách, cũng không giống đã biết chuyện y ngấm ngầm ra tay.

Lý Hoa nghĩ bể đầu cũng nghĩ không ra Lão Tam đi đâu, tâm khó tránh khỏi có chút hoảng hốt. Người có thể đi chỗ nào đây? Dù sao lấy thân thủ sắn bắn điêu luyện trong núi từ thuở nhỏ của Lão Tam sẽ không cẩn thận trượt chân tự mình rớt xuống vách núi chứ?

Còn những lời nói của Dương Lăng kia, cũng khiến Lý Hoa trở lên tính toán: đám người Lưu Lục, Dương Hổ này không giống người thành đại sự, không thể theo đám bọn lão đi Giang Nam, đó là tự tìm đường chết. Nhưng rõ rằng giải tán cũng không được, Hình Lão Hổ, Triệu Phong Tử không phải là ngọn đèn cạn dầu. Bọn họ nếu muốn đi, lão tử phải nghĩ biện pháp giữa đường lẻn, Sơn Tây là nơi chốn núi, chắc chắn có nơi dung cho ta sống tiêu dao.

Triệu Toại nhìn nhìn hai người nghĩ như muốn xuất thần, hơi hơi nhíu mày. Hồng Nương Tử đã đem sự tình Kim Nhãn Điêu nói cho y nghe, Triệu Phong Tử nghe xong lập tức sai nhị đệ Triệu Phan mang theo vài tên tâm phúc đi xử lý thi thể, cũng nghiêm dặn bảo Hồng Nương Tử không thể nói ra việc này.

Nghị hòa một khi không thành, sẽ có một phen đại chiến. Lúc này tuyệt đối không thể nội bộ bất hoà, lại xảy ra tranh chấp, chuyện này chỉ có thể hồ đồ nhất thời. Gã không hiểu chính là, thời khắc sống còn, Hồng Nương Tử sao cũng là một bộ dạng mất hồn mất vía thế kia? Đây là Dương Khóa Hổ đại danh đỉnh đỉnh hay sao?

Triệu Toại lắc đầu. Lại nhìn hướng Hình Lão Hổ. Hình Lão Hổ vỗ về ngực, đang không ngừng ho khan, qua hồi lâu, lão mới thở hổn hển nói:

- Triệu phó nguyên soái, ý kiến của ngươi thì sao? Ngươi muốn lựa chọn tiếp nhận chiêu an?

Triệu Toại thành khẩn nói:

- Không, ra đi, cố thủ hoặc tiếp nhận chiêu an, cũng là vì tìm một đường ra cho các huynh đệ. Những lời vừa rồi, đó chỉ là phân tích của ta, rốt cuộc lựa chọn như thế nào, ta nghe lời người.

Hình Lão Hổ im lặng sau một lúc lâu. Mới nhẹ nhàng thở dài nói:

- Triệu huynh đệ, ngươi vốn là tú tài, nhà có ruộng tốt, phòng có kiều thê, là Lưu đại ca kiên quyết ngươi kéo vào đám này. Nói vậy ngươi ban đầu là có chút không tình nguyện đấy, tuy nhiên... Lão Lưu đối đãi ngươi không tệ, từ khi ngươi nhập bọn, liền càng tín nhiệm ngươi. Cho ngươi độc lĩnh một nhánh đại quân. Ngươi đề nghị phân binh phát triển, hắn cũng không chút do dự. Ta... Chỉ hỏi ngươi một câu. Chúng ta thật có hy vọng không? Lưu Lục thật sự đáng cho ngươi phò tá không?

Triệu Toại nhìn phía Hình Lão Hổ, sau một lúc lâu không nói một lời.

Hình Lão Hổ lại nói:

- Dương Lăng nói có lẽ có đạo lý, ta đọc qua một ít sách, lại không học vấn không nghề nghiệp, là người thô kệch. Ta chỉ biết là, nếu chúng ta thực sự như vậy...không chịu nổi một kích, hắn đường đường Quốc công gia, làm gì người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, chạy đến Trung Điều Sơn chiêu an?

- Không sai, Dương Hổ ở Sơn Đông đích xác đại bại, hơn nữa mười vạn đại quân tổn thất quá bán, quan binh thương vong lại cực kỳ bé nhỏ. Nhưng sau lại thăm dò nghe được tin tức, nghe nói là trong quân hỏa dược vô ý bùng nổ, làm cho chiến mã phá doanh trại, tự giẫm lên nhau, tử thương vô số, không phải do quan binh tấn công, nếu không Sơn Đông chiến sự thắng bại như thế nào, ta xem còn không thể biết đâu. Dùng một trận chiến này, liền có thể luận thành bại, luận anh hùng?

Lông mày rậm của ông ta nhướng lên, tuy rằng vẻ mặt thần sắc có bệnh, vẫn lộ ra khí khái ngạo mạn dũng cảm:

- Từ xưa người thành bá nghiệp cũng đâu có thuận buồm xuôi gió, thời điểm bọn họ thất bại, đánh cho bên người chỉ còn lại hơn trăm người, cuối cùng cũng vẫn chỉnh đốn hàng ngũ lật ngược thế cờ sao? Ta cũng không tin, trên Đông Hoa Sơn có năm vạn tinh binh, Lưu Lục, Dương Hổ ở Giang Nam cũng có năm sáu vạn người, sẽ giống như Dương Lăng hắn nói không chịu nổi như vậy ư!

Triệu Toại nhắm mắt lại, thở dài trong lòng một tiếng: xem ra Hình Lão Hổ vẫn là kiên trì ý kiến của mình, ý muốn nghị hòa như vậy từ bỏ rồi!

Gã đột nhiên mở hai mắt ra, trầm giọng nói:

- Như vậy Đại nguyên soái là muốn thủ vững Trung Điều Sơn, hay là muốn phá vây nam hướng, thẳng đến Trung Nguyên?

Hình Lão Hổ nói:

- Ngươi nói rất đúng, chúng ta năm vạn binh mã, nếu theo nơi hiểm yếu mà thủ, quan binh chưa chắc công được đến, nhưng nơi hiểm yếu có thể giúp bọn ta, thiên uy cũng có thể giết ta. Sợ nhất chính là mùa đông, chúng ta hiện tại lương thảo không đủ, nếu Dương Lăng phong toả núi, mùa đông đến, một phần ba chúng ta đói lạnh mà chết, như vậy người còn lại cũng không cần đánh, chỉ có thể bó tay chịu trói, cho nên thủ chỉ có thể bảo mệnh nhất thời, kì thực là con đường chết.

Hình Lão Hổ một mạch nói dài như vậy, thở hổn hển mấy cái, nói:

- Khi Hình Lão Hổ ta và Lưu Lục, Lưu Thất bọn họ kết nghĩa kim lan, từng nói không thể sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng mong được chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, bọn họ chiến đấu liên tục ở các chiến trường Giang Nam, ta lại một tự mình mang mũ ô sa trên đầu, đầu quân cho quan phủ, chuyện như vậy ta không làm được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio