Ngược Về Thời Minh

chương 388-1: thoát khỏi ngũ chỉ sơn (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong đêm, không biết có bao nhiêu nhân mã cứ lẳng lặng đứng đợi ở trong sơn cốc. Nơi này thực sự là một vùng đất chết, hai bên là vách núi đá, một bên là con đường dốc cực kì hiểm trở, phía sau là khe núi sâu, vì thế chỉ có thể tiến vào từ phía trước, bên sườn kia là con đường hướng lên núi.

Nếu quan binh tiến vào tiêu diệt nơi này, chỉ cần binh lực hơn một vạn nhân mã cũng đủ bị tắc nghẽn tại khe cốc không có đường sống rồi. Binh đi nước cờ hiểm, hôm nay chỉ vì đối phó với đại quân của Dương Lăng, bảo toàn thực lực của mình mà Triệu Toại đã hết sức lo lắng và sử dụng hết khả năng có thể có của mình rồi.

Y phải phá vòng vây, nhưng lại chọn phòng thủ trước, mạo hiểm mang binh mã mà mình định chuẩn bị cho việc phá vòng vây ẩn trốn trong khu rừng rậm rạp trong tuyệt cốc. Sau đó để Phong Lôi dẫn một tiểu đội nhỏ sử dụng kế nghi binh, đồng thời đột phá vòng vây đi Giang Nam hoàn thành kế hoạch mà y đã định ra trước đó. Thực chất, nhân mã của y cũng cùng hành động với Phong Lôi. Phong Lôi phá vòng vây, còn nhân mã của y tiến đến phía trước sơn cốc nhưng không tiếp tục tiến về phía trước nữa mà chuyển sang một lối đi bí mật đã được dọn trước quay ngược trở lại, tiến vào trong rừng sâu.

Sau khi dụ cho quan binh chủ động công kích, chiến hỏa dấy lên ở khắp đỉnh núi, chỗ tuyệt địa này không có người canh gác, cũng như không có giá trị để chiếm đoạt. Quan binh tấn công vào sơn cốc chỉ là vào rừng làm trinh sát sau đó rất nhanh sẽ tiến thẳng tới cửa ải hiểm yếu. Còn hơn một vạn binh mã ẩn náu trong rừng cây vẫn yên tĩnh chờ đợi ở nơi đó.

Hình Lão Hổ đích thân dẫn một đội tinh binh công kích Phi Lăng Độ, thế công mạnh mẽ, đồng thời Lý Hoa được y cấp cho một vạn năm người, dưới khí thế bừng bừng, quyết tử chống cự ở những cửa ải hiểm yếu trong núi. Với những biểu hiện trên, cho dù là ai đi chăng nữa cũng không thể nghĩ ra rằng Triệu Toại sắp xếp một con đường thứ ba nữa, huống chi y đem binh mã để trong rừng, tuy rằng có thể ẩn nấp, nhưng cũng mang tính nguy hiểm cao rồi.

Triệu Toại dụng binh hết sức lớn mật. Đại quân nhân mã ngậm tăm, ngựa đeo hàm thiếc, vẫn đang lặng yên chờ đợi ở đằng kia. Triệu Toại hạ tử lệnh, ai dám phát ra một tiếng động nhỏ nào sẽ bị bắn ngay. Cho dù đây là trong rừng sâu, có phát ra chút tiếng động nhỏ thì ở các nơi đang chém giết kịch liệt trên núi kia cũng không chắc có thể nghe được, nhưng y vẫn không dám mạo hiểm.

Giờ phút này, y rốt cục quyết định hành động. Nghe được tin tức của người đi thám thính báo lại, Triệu Toại từ dưới tàng cây đứng lên, Hồng Nương Tử một thân trang phục màu đen, khăn đen trùm đầu, thấy y hành động vội bước tới. Triệu Toại liếc nhìn nàng một cái, nói:

- Thôi phó soái, sự sống chết của vợ con ta và toàn quân, toàn bộ phải giao cho ngươi rồi.

Thôi Oanh Nhi khẽ nhướng cặp mày liễu lên, nghiêm nghị ôm quyền nói:

- Tú tài yên tâm, trừ phi Hồng Nương tử ta chết trên chiến trường, nếu không nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho người nhà của ngài, nhất định giành lấy được bến tàu.

Triệu Toại cười, cũng chắp tay nói:

- Bây giờ ta sẽ hành động, sẽ mau chóng tụ hợp lại với ngươi, nửa canh giờ sau ngươi hãy xuất phát, bảo trọng.

Y quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, hơn mười vị tướng lĩnh và thân binh đang lo lắng chờ đợi, hít vào một hơi thật sâu, bước nhanh tới. Hai huynh đệ của y đều được Hình Lão Hổ mang theo bên người, không hẳn là có ý tứ bắt làm con tin. Hơn nữa hơn mười vị tướng lĩnh được điều tới để cho y sai bảo đều là người trung thành với Hình Lão Hổ. Mặc dù Hình Lão Hổ nghe theo kế hoạch mạo hiểm của y, nhưng đối với chủ tướng là y đã từng có ý nghĩ nhận chiêu an, vẫn phải phòng bị chắc chắn thì hơn.

Những người này lẳng lặng đứng đợi ở đó. Không gian im ắng chỉ nghe thấy tiếng chém giết từ xa vọng đến, trong lòng hết sức lo lắng, nhưng chưa tới thời gian công kích, nên bọn họ chỉ có thể chờ đợi. Lúc này thấy Triệu Toại đi tới, bọn họ lập tức đứng lên. Triệu Toại cúi đầu chỉ bảo vài câu, hơn mười tướng lĩnh lập tức chia nhau ra hành động.

Từng đám bụi gai dùng để che lấp con đường cây cối bị đốn ngã trước đó được mang đi. Nhanh chóng dọn ra một con đường. Binh mã trong thung lũng dưới sự chỉ huy của các vị tướng, bắt đầu tiến quân ngay ngắn và trật tự và nhanh chóng dọc theo con đường bí mật đó tiến ra bên ngoài. Trong bóng đêm, ngoại trừ tiếng động do những chú chim bị dọa kêu to và tiếng sàn sạt do bước chân dẫm lên cỏ tạo thành thì gần như không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác. Lúc này liệu có ai sẽ chú ý đến tiếng vỗ cánh bay lên và tiếng kêu của những chú chim đó?

Triệu Phong Tử đi từ rừng rậm ra, quay đầu nhìn lại ánh lửa phía ngọn núi xa xa, khẽ khoát tay, bước nhanh về phía chân núi.

Thôn Bắc Ngô có một hồ nước, bên trong hồ nước nông này có rất nhiều hoa sen mọc. Giữa đêm khuya, lá sen giống như bị mực nhuộm, ánh trăng yếu ớt kia dao động trên mặt nước ngẫu nhiên tạo nên một tầng ánh sáng bạc như những làn sóng.

Nơi này là nơi đóng quân của đội quân quan binh. Đây cũng không phải là nơi phòng thủ trọng điểm, ngoại trừ lực lượng chủ lực tấn công sơn cốc và đội quân dự bị của Dương Lăng đóng giữ ở đất Bồ Châu ra, thì đại quân của triều đình chủ yếu ngăn ở chân núi phía nam dọc theo bờ sông và các quan ải trong yếu như Thái Hành, Vương Ốc, Tắc Sơn. Nếu quân của bọn hưởng mã đạo không đi theo đường thủy đột phá vòng vây phía nam thì chắc chắn sẽ đi đường núi, chọn đi theo mặt khác của dãy núi để chạy xuống núi và tiến vào vùng trung tâm.

Cho nên nơi đóng quân này của quan binh chính là phương án dự bị để phòng bị và chặn đường bọn tàn binh bại tướng của bọn hưởng mã đạo từ trên núi chạy xuống. Vì thế mà binh lực và chiến lực đều hết sức bình thường. Bởi vì trọng binh tập trung khẩn cấp, nên nơi này binh lính không đủ, thậm chí còn phải lấy cả tuần kiểm của các thị trấn phụ cận đây.

Bọn họ cũng biết tự mình làm ra vẻ có tác dụng lớn một chút, nếu vận khí tốt thì có thể bắt được vài tên tiểu binh tép riu chạy trốn từ trên núi xuống, còn nếu vận khí không tốt thì có thể cho đến khi cuộc chiến chấm dứt cũng vẫn chỉ làm vật bài trí mà thôi.

Cho nên cho dù Dương Lăng đã có lệnh, khi đêm đến tất cả đội quân phải canh phòng nghiêm cẩn, người không được ngủ, ngựa không tháo yên. Nhưng trong đại doanh, quân lính mặc dù có thể không ngủ, nhưng nhân mã lại phân tán rải rác, không ra đội hình gì cả. Những người được phái đi tuần tra ở cảnh giới ở bên ngoài hai ba trăm dặm không ai trông chừng, vì thế hồn nhiên không thèm để ý canh gác, đi vòng vo vài vòng đến lúc nửa đêm, bọn họ cũng mệt, vì thế tên lính cảnh giới liền ôm đao, tìm một gốc cây hoặc là chui vào trong bụi cỏ ngủ.

Một trận tiếng động ầm ầm đã đánh thức những tên lính cảnh giới. Bọn họ từ dưới tàng cây và trong bụi cỏ nhô đầu ra, tiếng kêu sợ hãi còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị bọn họ đưa tay bịt miệng cứng rắn nuốt trở lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio