Câu nói này từ một Thị Độc Học sĩ Hàn Lâm Viện, cũng thật làm khó gã.
Triệu Phong Tử đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, thanh âm chấn động mái nhà, cười cực kỳ vui sướng:
- Ha ha ha ha...con trai của Đại học sĩ đương triều, Hàn Lâm Thị Độc, tiến sĩ đầu danh nhị giáp làm người hầu cho Triệu Phong Tử ta. Phượng tử Long tôn, Đường Vương thế tử làm kẻ chăm sóc ngựa cho Triệu Phong Tử ta, phần phô trương này dù là Hoàng đế cũng không có, nhân sinh khoái ý như thế, đáng giá!
- Ây, còn có thằng nhãi Dương Lăng kia nữa, đuổi theo sát sau không bỏ. Hắn thích theo ta như vậy, thế thì bắt hắn, làm tiểu thư đồng cho bố mày, ha ha ha…
Hồng Nương Tử vốn cười cười, nghe vậy trong lòng không khỏi ảo não, ánh mắt bi thương, liếc y một cái.
- Hứa Thái, Giang Bân, lấy Kinh Doanh Ngoại tứ gia quân làm chủ lực, tập hợp đội ngũ kỵ binh Hà Nam giao cho các ngươi. Ta yêu cầu các ngươi dựa theo yêu cầu biên quân gia tăng huấn luyện, mau chóng chỉnh hợp, để có thể đầu nhập chiến đấu, cũng đầy đủ phát huy chiến lực! Bổn Quốc công giao hết ba nghìn thiết vệ cho các ngươi, hy vọng hai vị tướng quân không phụ ta phó thác của ta.
- Quốc công yên tâm, chúng tôi sẽ huấn luyện ra một đội kỵ binh có năng lực cao!
Hứa Thái ôm quyền thi lễ, phóng ngựa mà đi, vô số thiết kỵ đi theo y chạy đến ngoại ô diễn võ. Giang Bân vốn chính là bộ dáng tùy tiện, hiện tại hai má xuất hiện thêm hai lúm đồng tiền sâu hoắm, lại không thể nhếch miệng cười được. Gã chắp tay về phía Dương Lăng, chân đạp bàn đạp, cũng đuổi theo đại đội.
Lúc này đã là hơn mười ngày sau khi Dương Lăng đến Hà Nam, hắn cũng không vội vã truy kích Triệu Toại, mà là lệnh quân phòng giữ các nơi giữ nghiêm thành trì, cửa ải hiểm yếu, cùng lúc chặn phương hướng Triệu Phong Tử có thể lẻn trốn, đồng thời phòng ngừa thành phụ trọng đại bị y công hãm, tiếp tục điều động binh mã, phối hợp bố trí, tiến hành chỉnh hợp. Nhiều việc vô số không phải chốc lát là có thể làm xong đấy, đồng thời hắn cũng đang ở đây chờ tin tức trong kinh.
Triệu Toại ở Sơn Tây một lần hoàn mỹ phá vây, khiến cho hắn ý thức được đầy đủ tình thế chiến trường thay đổi trong nháy mắt. Trước mắt tình báo quân sự đối với cơ biến của chiến trường hoàn toàn lạc hậu thiếu hụt, muốn nắm chặt thời cơ chiến đấu, bắt giữ đối thủ quá mức khó khăn. Hơn nữa triều đình nơi chốn phải thủ, binh tuy nhiều mà nhất định phải chia, kẻ tặc tuy ít lại có thể tập trung, giống như đinh sắt xuyên mộc, nhưng hướng đinh này như nào thì không thể dự đoán được, đến nỗi nơi chốn đánh mất tiên cơ.
Một trận chiến ở Sơn Đông Thái An, là Dương Hổ lấy Thái An làm mồi nhử dụ Tế Nam xuất binh, Dương Lăng lại nhân cơ hội phản lấy Tế Nam làm mồi nhử hấp dẫn chủ lực Dương Hổ, sau đó phân lộ cùng đánh đả thương nặng Bạch Y Quân. Một trận chiến ở Sơn Tây Trung Điều Sơn, cũng là nội bộ Triệu Toại do dự, là thủ hay đi thủy chung không quyết đoán, mới khiến cho Dương Lăng thong dong bố trí hình thành vây kín.
Nếu hai trận chiến này tất cả đều là cơ động dã chiến thì sao? Dương Lăng căn bản không dám tưởng tượng. Sợ là bản thân mình cũng chỉ rập khuôn theo Hứa Thái, đi theo mông Bạch Y Quân để hít đất rồi. Cái gì mà đại gia binh pháp, mưu lược trù kế, đánh với lưu phỉ căn bản không dùng được. Người ta không có chiêu, ngươi thì chiêu chiêu, bọn chúng căn bản chính là đông một cái búa tây một gậy mờ mịt không căn cứ mà chạy thoát.
Dương Lăng lúc này chuẩn bị kế gậy ông đập lưng ông. Quân phòng thủ thủ công các nơi, tận lực ngăn chặn phương hướng phản tặc có khả năng trốn thoát, khiến cho lưu tặc không ổn định thất thường lưu động các nơi dần dần bị đè ép không nhận được hình dạng, lộ ra dấu vết.
Đồng thời tạo ra một đội quân phản ứng nhanh, giống như lan can đuổi dê tiến vào, cắn chặt chúng, liên tục tác chiến, tốc chiến tốc thắng, lấy mau đánh mau, chiến sự phát sinh ở đâu, quân coi giữ ở đó tham chiến. Đấu pháp như thế, kéo cũng kéo sụp bọn chúng.
Miêu Quỳ là giám quân, từ lúc Dương Lăng đến đây về sau, Hoàng thượng cũng không phái giám quân khác đến, như vậy gã vẫn là giám quân. Nhưng đúng như lời Tống Tiểu Ái nói, gã hiện giờ là không làm Giám quân chỉ có thể làm thái giám, điều này cũng hết cách, vẫn bị Dương Lăng đè đầu, bất kể là trong triều hay là trước mặt Hoàng thượng gã cũng không có cách nào so với Dương Lăng cả, cũng chỉ có thể sáng suốt mà tự coi mình là vật bài trí.
Nhưng hiện giờ thấy Dương Lăng còn luyện binh, Miêu Quỳ thật sự nhịn không được, thấy Hứa Thái và Giang Bân lãnh binh ra sàn đấu võ, Miêu Quỳ càng không nhẫn nhịn được đến trước mặt Dương Lăng nói:
- Quốc công, Triệu Phong Tử vẫn thẳng tới một vùng Tín Dương, Bí Dương, Chính Dương, Đồng Bách. Chúng ta hẳn là nên suất quân xuôi nam. Theo ta thấy, chiến lực của hắn dù đã lớn mạnh trở lại, hiện giờ cũng không đến hai vạn nhân mã, đại quân triều đình nào sợ hắn chứ?
Dương Lăng vừa mới vừa lấy được hồi âm trong kinh, Chính Đức hoàn toàn đồng ý với ý kiến của hắn, cũng đã lệnh Binh bộ, Lại bộ phân công nhau làm việc rồi cho nên trong lòng rất vui mừng. Không có người trong triều cản tay, hắn đề nghị điều vài quan to địa phương thay quân mà thôi, lại không tồn vấn đề nhân sự ai thăng ai giáng. Lấy sức nặng của hắn dĩ nhiên mã đáo thành công.
Dương Lăng cười dài nói:
- Đại quân triều đình dĩ nhiên không ngại hai vạn nhân mã của Triệu Phong Tử, vấn đề là hắn ta sẽ tác chiến chính diện với ngươi sao? Chúng ta còn chưa tới, chúng đã bỏ trốn mất dạng rồi, đợi khi ngươi biết hắn tới nơi nào, ngươi còn chưa tới, hắn lại dời đi. Loại cách đánh mục nát này đánh cũng chẳng có tác dụng. Hiện tại chúng ta nhất định phải chuẩn bị tốt, nắm quyền chủ động trong tay.
Mặt trời rực rỡ từ trên cao chiếu xuống, nắng cuối thu vẫn gay gắt khiến mặt người như chảy mở. Dương Lăng khoát tay ra hiệu, dẫn Miêu Quỳ vào đại sảnh của hành dinh, cầm quạt lên phe phẩy nói:
- Miêu công công, ngươi nhìn dư đồ Đại Minh này đi, vị trí của Triệu Phong Tử tây có thể đi Thiểm Tây, nam có thể xuống Hồ Quảng, đông có thể xông đến Nam Trực Lệ, thật sự không được còn có thể tránh sang vùng Đồng Bách Sơn. Triệu Phong Tử vẫn lưu luyến ở khu vực này nhưng không có nghĩa là hắn không nghĩ tới đấy.
Lại nói tiếp, từ giao giới giữa hai tỉnh Nam Trực Lệ và Hồ Quảng, bọn chúng dễ dàng có thể đi xuyên qua và hội hợp với Dương Hổ ở Giang Tây. Mà hắn phá vây đến nơi đây, vốn chính là mục đích này. Vì sao hiện tại hắn chậm chạp không hành động chứ? Chẳng lẽ là chờ chúng ta đi bao vây tiễu trừ?
Miêu Quỳ không biểu cảm nói:
- Xin Quốc công chỉ rõ, hay là Triệu Phong Tử ở địa phương này là còn có âm mưu gì sao?
Dương Lăng ung dung cười, ha hả nói:
- Âm mưu chưa nói tới, là dương mưu trắng trợn đấy.
Hắn thu lại nụ cười, sắc mặt thâm trầm, chậm rãi nói:
- Nếu ta đoán không sai, Triệu Phong Tử lựa chọn băn khoăn ở khu vực này mà chưa tiến, chỉ có hai mục đích, một là ủng binh tự trọng. Hiện tại Hình Lão Hổ đã chết, đội quân hưởng mã đạo chủ lực đã hoàn toàn nắm trong tay hắn, nếu tướng lĩnh dưới tay Hình Lão Hổ không chịu phục tùng, hắn rất dễ dàng mất quyền lực thậm chí bị loại bỏ.
Hắn dừng mà không tiến, là muốn ở trước mặt hai thủ lĩnh chủ yếu của Bạch Y Quân, Hưởng mã đạo là Lưu Lục, Dương Hổ, tranh thủ cho mình một vị trí nho nhỏ, dù không thể độc lĩnh tam quân, cũng phải cùng ngồi cùng ăn.
- Vậy mục đích thứ hai thì là gì?
- Mục đích thứ hai, là mục đích thứ nhất thỏa đàm xong thì mới tiếp tục làm, cái này giống như cưới thê thất thiếp thất vào cửa, dù sao cũng phải lập danh phận mới an bài xong ai ở đông sương ai ở tây sương. Định danh vị xong rồi, bọn chúng phải làm, chính là đưa ra chiến lược mục tiêu thống nhất.
Dương Lăng giơ quạt hương bồ lên, chỉ vào vòng tròn đánh dấu trên bản đồ:
- Quyết định hướng đến nơi nào.
Dương Lăng cần chén trà lên, cười nói:
- Chúng ta phải làm đấy, chính là chờ ba phương bọn chúng đưa ra ý kiến thống nhất, xem chúng chuẩn bị đến đâu. Cho tới nay, phương diện triều đình thua thiệt nhất, chính là bọn chúng hành động nhanh chóng, mà quan binh luôn tới muộn một bước. Hiện tại chúng muốn đổi từng người tự chiến thành liên hợp dụng binh, hỗ trợ lẫn nhau, khiến chúng ta hai mặt dụng binh.
Nhưng điều này cũng khiến cho thượng lệnh thống trị của chúng phân ra ba hướng, trên quan hệ kiềm chế lẫn nhau, trên hành động cần trao đổi nhược điểm lẫn nhau, cần có liên hệ. Có nhược điểm chúng ta sẽ có cơ hội, lúc này chúng ta lại có một đội quân linh hoạt cơ động không kém đội kỵ binh của chúng chút nào. Khi đó sẽ là bọn chúng bị thất bại rồi.
Dương Lăng nheo mắt lại, nhìn bản đồ treo tường, chậm rãi nói:
- Giờ ta chỉ hơi tò mò, chúng chọn đi hướng nào?
Ở cửa chốc chốc lại có người thò đầu vào, lại rụt ra. Dương Lăng thị lực tốt, thoáng nhận ra người này, hắn ho khan một tiếng, cất giọng nói:
- Đi ra đi, thấy cả rồi.
Tống Tiểu Ái mặc quân bào, thắt lưng eo, thong thả từ bên cửa đi vào, đứng ở cửa vân vê vạt áo.
Dương Lăng kỳ quái nói:
- Vừa rồi ta còn thấy cô lén lút theo ta, có chuyện gì không?
Tống Tiểu Ái nhìn Miêu công công, ấp a ấp úng nói:
- Ta…không có việc gì cả.
Miêu Quỳ là người gì chứ? Đó là một người rất giỏi nhìn sắc mặt người đấy. Hơn nữa nghe nói vị Tống đại cô nương thanh tú đáng yêu trước mắt này có quan hệ mật thiết với Kiêu Kỵ Tướng Quân Ngũ Hán Siêu, hiện tại đang ở trước mặt Dương Lăng lại có vẻ mặt ám muội như vậy, khả năng giữa ba người có gì đó khó nói. Miêu công công giật nảy mình, lập tức nhạy bén ngửi được mùi nguy hiểm, gã quyết định thật nhanh, lập tức chạy là thượng sách, bèn cáo từ bỏ trốn mất dạng.
Dương Lăng bất đắc dĩ nhìn lão Miêu đầu chạy còn nhanh hơn thỏ, cười khổ nói:
- Chuyện gì mà thần bí thế, giờ còn không nói. Nói đi.