Ngược Về Thời Minh

chương 402-1: hồi trình (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương công công quả nhiên lại móc ra một phong thư từ trong tay áo, kính cẩn lễ phép hai tay dâng lên, nói:

- Quốc công đây là trung chỉ của thánh thượng, cần ngài đích thân sách duyệt.

Dương Lăng gật đầu nhận lấy mật thư, hỏi rõ Trương công công địa chỉ dịch thự, phái người chuẩn bị mấy hạng lễ vật và hai đĩnh vàng ròng, đưa Trương công công đi ra ngoài, tiếp đó hắn mới trở lại thư phòng.

Mã Liên Nhi mang theo mang theo một mùi thơm ngát nhẹ nhàng dựa vào bên cạnh hắn. Dương Lăng mở mật thư của hoàng thượng ra, chỉ thấy Chính Đức hoàng đế viết:

- Ái khanh à, hai năm qua chiến sự không ngừng, có ái khanh trợ giúp, trẫm liên tiếp nhận được tin thắng trận, bách chiến bách thắng. Thế nhưng, kho phủ bây giờ đều rỗng cả rồi, Tiêu Phương, Dương Đình Hòa, Lương Trữ vân vân... một đám thần tử hao tổn tâm sức, bây giờ mới có thể gắng gượng sống qua ngày đoạn tháng, quốc gia không còn bạc, trẫm rất bất an.

Ngoài ra, trẫm năm ngoái thì muốn cùng Nhất Tiên thành hôn, thế nhưng đầu tiên là Thái hoàng thái hậu băng hà, ngay sau đó lại nổi lên loạn Bạch Y, chuyện tốt đã bị kéo dài lại bị kéo dài, quốc sự rối loạn, trẫm cũng không có lòng tổ chức.

Trẫm muốn chờ ngươi hồi kinh liền y theo lễ nghi của dân gian đơn giản mà tổ chức mà thôi. Thuỷ vận thuận lợi, có điều là tiền thuế áp tải tới Giang Nam đã vận tới Thiên Tân bằng đường biển, ấy tiền bạc hơn nửa lệ thuộc vào mở thông thương biển, cái lợi của việc diệt Uy làm thông suốt đường biển, đến nay mới giác ngộ tiếp thu được.

Giang Nam đại thắng, tàn dư Bạch Y không thể không trừ bỏ, nhưng không phải là việc quan trọng nhất, mong khanh sớm ngày hồi kinh, quốc sự, kinh tế, trẫm rất nhờ cậy vào, mà phía Bắc Trường Thành tình hình cổ quái, càng cần nói chuyện với khanh, nhớ!

Dương Lăng xem xong thư, thở thật dài một cái, dựa vào lưng ghế nhắm hai mắt lại. Liên Nhi khéo léo nhẹ nhàng đấm vai cho hắn, ôn nhu nói:

- Làm sao vậy, trong mật thư của hoàng thượng không nói gì sao, với lại sự ỷ lại đối với người ngày một nặng nề, phu quân làm sao không vui?

Dương Lăng lắc đầu một cái, nhẹ nhàng ôm lấy hông của nàng, để cho cơ thể thơm phưng phức, mềm mại của nàng ngồi trong lòng mình, kề lên vai nàng khe khẽ lắc lắc nói:

- Liên nhi nàng không hiểu. Hoàng thượng tính tình ngây thơ hiền hoà, cùng ta lén như huynh đệ thủ túc, tư hàm hắn viết cho ta luôn luôn thoải mái tùy ý. Lần này hắn mặc dù làm ra vẻ thoải mái, kỳ thực giọng điệu có nhiều nặng nề, xem ra trong triều tình hình chính trị thật sự là vô cùng khó khăn.

Ôi, phàm là khai sơ của cải cách, loại bỏ chế độ cũ. Chế độ mới chưa được kiện toàn, mà thời điểm lực phản kháng cũ còn tồn tại, càng phải nên thận trọng cẩn thận như đi trên băng mỏng, nhân lực vật lực cần phải bỏ ra cũng là lớn nhất. Vượt qua đoạn thời kỳ này, mới có thể nhìn thấy ưu việt và thành quả của tân chính, thế nhưng thay đổi chế độ xã hội mà ta thúc đẩy để đi đến thành công, lại vẫn đi kèm với chiến tranh không ngừng. Triều tranh, đấu tranh nội bộ, ngoại, chiến sự không ngừng, một chút tiền tích góp vốn có đều bị hết sạch, thật không biết có phải là ta quá cấp tiến rồi hay không. hay là lại lợn lành chữa thành lợn què đây.

- Phu quân ngốc ạ.

Đôi mắt của Liên Nhi mang theo dịu dàng và thương yêu, nàng nhẹ nhàng ôm lấy Dương Lăng, khẽ hôn một cái lên trán hắn, ôn nhu nói:

- Sự việc đến ngày hôm nay. Người chỉ có thể cắn răng tiếp tục cố gắng, bất kể dùng biện pháp gì, trả bao nhiêu hy sinh, cũng phải chịu đựng qua khoảng thời gian khó khăn nhất này. Nếu không thì chẳng những bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển, thậm chí còn có thể thất bại.

Người nha, chính là quá coi đương kim hoàng thượng xem như tiểu huynh đệ cưng chiều thương yêu của người rồi, thấy hắn cũng vì quốc sự lo nghĩ, chính sự hoài nghi có phải thế cuộc vô cùng nghiêm trọng hay không. Cho nên cả ngày không buồn không lo cũng không vui. Giúp đỡ hắn để cho hắn trở thành nhất đại minh quân, để hắn quan tâm quốc sự không phải là trông đợi của người sao? Hắn có thể có biểu phong như vậy, chẳng phải hoàng thượng cũng đã lớn rồi, đã hiểu chuyện rồi sao?

Dương Lăng dịu dàng hôn nàng một cái, nhẹ giọng nói:

- Liên Nhi giỏi, tri âm giải ngữ, nàng thật là hồng nhan tri kỷ của ta.

Liên Nhi khẽ cười một tiếng. Nói:

- Phu quân. Có câu nói phá rồi sau đó lập. Kén hóa thành bướm lúc muốn giương cánh, chính là thời điểm cánh yếu ớt nhất. Chàng muốn cho Đại Minh có thay đổi, thay da đổi thịt, lúc này, cũng chính là thời điểm cánh của nó mềm yếu nhất, nếu như người khởi xướng là chàng cũng hoài nghi bản thân, đánh mất dũng khí, như vậy làm sao hi vọng người khác kiên định hỗ trợ chàng, đi theo chàng đây?

Phu quân à, chàng đừng quên, tiểu hoàng đế của chúng ta, cũng đang là thời điểm kén muốn hóa bướm, cũng đang là thời điểm hắn lo sợ nghi hoặc hoài nghi lo lắng, lúc này, lúc này, chàng là người hắn tín nhiệm nhất, phải nên làm như thế nào? Là cổ vũ khích lệ hắn, để cho hắn biến thành một con hùng ưng khó khăn không lùi bước vật lộn sóng gió hay là một con chim sẻ nhút nhát sợ độ cao?

Dương Lăng im lặng không nói, trong mắt lại mang theo một loại ý tứ hàm xúc và hứng thú, hắn nhẹ nhàng bóp bóp đầu mũi Liên Nhi, cười nói:

- Quỷ linh tinh, hóa ra không chỉ là “Hát” mất hồn, nói cũng khiến người ta xúc động như vậy.

Mã Liên Nhi không nghe theo lắc lắc đầu, nhõng nhẽo hừ một tiếng nói:

- Có nghiêm chỉnh hay không, ba câu cũng không rời loại chuyện đó, nam nhân thật tệ.

- Khà khà, nam nhân vốn là “Sắc” mà, bằng không giá trị của mỹ nữ thể hiện ở đâu chứ?

Liên Nhi liếc hắn một cái, cái mông ngồi ở trên đùi hắn lại lắc lắc, vui đùa cười nói:

- Làm sao vậy, chân đã tê rần sao?

- Ừ.

Tuy nói người đẹp nhẹ, mông đẹp mềm mại, nhưng ngồi lâu diễm phúc này cũng biến thành nặng không thể chịu đựng, Dương Lăng liền vội vàng gật đầu.

Mã Liên Nhi bật cười, hai tay vòng quanh cổ của hắn không thả, chỉ đem thân thể mềm mại lắc một cái, nói:

- Vậy thiếp đổi lại bên này.

Hai người vẫn đang dính vào một khối tựa như trẻ sinh đôi kết hợp. Liên Nhi khe khẽ ôn nhu nói:

- Phu quân, vị hoàng đế huynh đệ của chàng gởi thư muốn chàng hồi kinh mà, chàng dự định, lúc nào rời đi?

- Ngày mai!

Dương Lăng quyết định.

Nghe nói có một tác giả vì cố gắng hết mức để cho ngôn ngữ súc tích, lúc hắn sáng tác đều là chậm rãi thong thả, bởi vì mệt, muốn kết thúc nhanh lên một chút, hắn đã không có tinh thần bắt đầu nói những câu vô nghĩa. Dương Lăng nghĩ nếu như khi các quan viên mở hội nghị nghiên cứu chính vụ, bên cạnh mỗi người ngồi một mỹ nữ, như thế bất luận là giống Liên Nhi thế này đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đè ở trên đùi nam nhân, còn giống Liên Nhi thế này, đầu gối luôn chạm vào chỗ không nên chạm, lại rất có hiệu quả hay như nhau, tác phong cãi vã đùn đẩy của quan lại thế nào cũng bị quét sạch.

- Hôn sự của Tiểu Ngũ thì không tham gia được rồi, lát nữa nàng chuẩn bị hậu lễ gọi người đưa qua giải thích rõ nguyên do. Nam Trực Lệ giao cho Tiền Ninh, Hứa Thái, Giang Bân, Tiểu Ngũ, Bành Sa Ngư, còn có đại ca nàng, ta cũng yên tâm rồi. Sáng sớm ngày mai, chúng ta liền khởi hành hồi kinh.

Quyết sách xong xuôi, Dương Lăng vớ lấy hai đùi Liên Nhi một cái, nhìn đôi mắt quyến rũ như tơ này, ôm lấy báu vật tuyệt diệu giống như rắn quấn quanh ở trên người, đi làm chuyện thật.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio