Ngược Về Thời Minh

chương 414-1: ta muốn vá trời (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Lăng hưng phấn một đêm ngủ không yên, hắn biết rằng kế hoạch này quá điên rồ, khó khăn nhất chính làm thế nào để thuyết phục Hoàng thượng, để Hoàng thượng tiếp nhận ý kiến của mình. Ngoài ra, một khi Hoàng đế đồng ý, thì làm thế nào là thi hành cho thoả đáng.

Dương Lăng vắt óc suy nghĩ một đêm, cẩn thận cân nhắc sự khả thi của kế hoạch và ngôn từ để thuyết phục Hoàng đế. Trời vừa hửng sáng, liền không kìm được, lập tức đi tẩm cung của Hoàng thượng.

Đừng nói quân đến sớm, càng có người đến sớm hơn. Dương Lăng mang theo cặp mắt gấu mèo đến nơi vừa nhìn, Miêu Quỳ đang vểnh mông lên ngồi trước cửa tẩm cung của Hoàng thượng đếm kiến kìa. Miêu Quỳ lo lắng, lo lắng y vẫn chưa quay về, quân của Hồng Nương Tử đã bị tiêu diệt, như vậy sẽ mình sẽ không được một phần công lao lớn nào. Một đêm này Miêu công công cũng lăn qua lộn lại nghĩ ngợi xem sau khi mình quay về nên làm thế nào để chiếm dụng phần ích lợi này đây, cũng ngủ không ngon giấc, vừa sáng sớm liền muốn tới chào từ biệt Hoàng thượng, quay về chiến trường.

Hai người vừa chặm mặt, trong mắt đều là tơ máu, vành mắt biến thành màu đen, hai người không kìm được nhìn nhau bật cười.

Phòng ngủ của Chính Đức tuy không phải là cung điện chính thức trong cung, nhưng xung quanh cảnh giới vẫn vô cùng nghiêm mật, Cẩm Y vệ ngoài sáng trong tối đều canh gác ngày đêm, lúc này Hoàng thượng chưa tỉnh, ngay cả Dương Lăng và Miêu Quỳ cũng phải đứng ngoài đợi, không cho phép tiến lại gần, hai người cũng chỉ đành đứng ngoài chờ đợi.

Nhân cơ hội này, Dương Lăng kể lại tỉ mỉ một lần ý kiến đêm qua mình mới nghĩ ra. Miêu Quỳ nghe xong trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau mới nói:

- Cái này...cái này có thể sao? Quốc công gia, chủ ý này cũng quá điên rồ đi, những người đó là phản tặc nha, nếu chiêu mộ bọn họ, trông coi nghiêm ngặt còn được. Vừa mới chiêu mộ, liền phái bọn họ ra quan ngoại, một khi thực lực của bọn họ tăng lên dần dần, lại có ý tạo phản thì sao?

Dương Lăng cười cười, hỏi ngược lại:

- Với lực lượng của bọn họ có thể ngồi cùng mâm với Bá Nhan, Hoả Si và Đoá Nhan tam vệ sao? Huống chi bọn họ vẫn là người Hán. Đội quân này có thể kiềm chế lực lượng của Bá Nhan và Hoả Si mở rộng đã là đáng quý rồi. Bọn họ có thể có được bao nhiêu thế lực? Về phần thu phục bọn họ, ta tự nhiên có cách của mình: tỷ như tạm giữ con tin, tỷ như từ từ điều động bộ phận quân tinh nhuệ của biên quân gia nhập vào.

Hắn kéo kéo Miêu Quỳ, hai người đứng sau một bụi cỏ rậm, nơi này tránh gió, hơn nữa ánh mặt trời trực tiếp soi đến, đứng ở chỗ này ấm áp, khá thoải mái.

- Miêu công công, chuyện này ta vẫn còn phải thượng lượng tỉ mỉ lại với Hoàng thượng. Công công đến sớm như vậy chắc là muốn sớm quay về một chút chủ trì đại cục đúng không? Vậy công công trước phải đợi một chút. Đợi ta bẩm tấu với Hoàng thượng xong, xem ý tứ của Hoàng thượng thế nào, công công hãy đi vào.

Nếu Hoàng thượng cho phép, hơn nữa quân của Hồng Nương Tử đồng ý quy thuận, bọn họ phải lấy danh nghĩa đột phá vòng vây chạy trốn đến quan ngoại, trong mắt người trong thiên hạ, đặc biệt là trong mắt của Bá Nhan, Hoa Đương, Đoá Nhan tam vệ, đội quân này không phải đội quân của Đại Minh, mà ngược lại là đội quân đối nghịch với Đại Minh.

Như vậy bọn họ mới không coi đội quân này là kẻ thù, thậm chí trong tình hình giằng co chiến đấu không ngừng này, thèm nhỏ dãi muốn thu phục muốn lợi dụng đội quân này. Đây là mấu chốt để nhân mã Hồng Nương Tử sau khi ra quan ngoại có thể đứng vững, có thể làm thay đổi mọi chuyện. Sự việc hệ trọng, cho nên chuyện này nhất định phải giữ bí mật tuyệt đối. Dưới gầm trời này, trừ ngươi, ta và Hoàng thượng, tuyệt đối không để cho người nào khác biết nữa.

Mặc dù nói dậy thật sớm để chào từ biệt với Hoàng thượng, quay về kiếm công lao, nhưng Miêu Quỳ dù sao cũng không ngu xuẩn như vậy, việc này một khi thành công, có lợi bao nhiêu cho Đại Minh trong lòng gã biết rõ. Nếu quả thật khả thi đương nhiên phải chọn cách sau. Hơn nữa Dương Lăng nói như vậy, hiển nhiên đã coi gã là tri kỷ, có thể phó thác chuyện đại sự, trong lòng gã vui mừng, vội gật đầu đồng ý.

Hai người ngươi một lời ta một lời cân nhắc cẩn thận các vấn đề, Miêu Quỳ đứng bên ngoài sườn vườn đột nhiên nhìn về phía đường mòn, sau đó cúi người xuống, thi lễ nói:

- Lão nô tham kiến ba vị Công chúa điện hạ.

Dương Lăng vừa ngẩng đầu, chỉ thấy ba người Vĩnh Phúc, Vĩnh Thuần và Tương Nhi từ trong rừng đi tới.

Báo phòng là phong cách lâm viên, đường đi là đường mòn. Không trồng bất cứ kỳ hoa dị thảo nào. Cánh vườn hoa này, chính là lợi dụng một mảng lớn rừng hoa vốn có của nó, ngoại trừ đường nhỏ đã được tu sửa ra tất cả đều duy trì nguyên trạng. Cho nên cây cỏ trong vườn cành lá um tùm, tất cả đều là phong cảnh tự nhiên của thiên nhiên.

Trong rừng bên đường trồng vài loại cây như cây mận bắc, thu lê, cây táo, bây giờ là mùa thu, quá lớn nặng trĩu, kéo cong cả cành. Ba vị công chúa mặc váy khởi la, dáng người uyển chuyển, đang đi trong rừng, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên, sắc thu, giống như thần tiên.

Ba người vừa đi vừa tranh luận sôi nổi cái gì đó, không chú ý đến Dương Lăng và Miêu Quỳ đứng trong lùm cây, Miêu Quỳ vừa gọi bất chợt, khiến ba người bị doạ sợ, vội vàng ngậm miệng, đồng loạt quay đầu nhìn sang. Ánh nắng tươi sáng, chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp mềm mại của các nàng.

Dương Lăng nhìn nhìn, ba vị cô nương xinh đẹp thần sắc tương đối kém, vành mắt hơi đen chứng tỏ ngủ không ngon, bất giác có chút buồn bực. Ta đây một đêm tính toán xem thuyết phục Hoàng thượng thế nào, thu phục Hồng Nương Tử thế nào, sắp xếp công việc ra quan ngoại thế nào, thức nguyên một đêm mắt biến thành mắt gấu mèo, ba vị điện hạ này không lo ngủ, sao cũng biến thành bộ dáng này?

Ba người vừa nhìn thấy Dương Lăng cũng ở đây, không khỏi hoảng sợ, Vĩnh Phúc và Tương Nhi đều chột dạ nhìn chung quanh, chỉ có Vĩnh Thuần nghênh ngang nhìn Dương Lăng thi lễ, lúc này mới đáp lễ nói:

- Bái kiến quốc công, hai vị đến sớm như vậy muốn gặp hoàng huynh sao?

Ba vị công chúa thực ra cả đêm không ngủ. Chu Tương Nhi trúng thuốc vốn chỉ kích thích ham muốn bản năng của thân thể, cũng không có tác dụng khác, nhưng mà lại không có giải dược chuyên dùng cho loại thuốc này. Thái y không biết Tương Nhi công chúa sao lại uống nhầm phải loại thuốc này, hơn nữa số lượng còn không ít, Vĩnh Thuần công chúa liền lắp bắp qua loa kể lại, nói nàng và Tương Nhi chỉ đùa một chút mới xảy ra chuyện này.

Vĩnh Thuần năm đó cùng cùng với Thái tử Chu Hậu Chiếu là hai hỗn thế ma vương vang danh khắp chốn hậu cung, một ở tiền cung một ở hậu cung, thái y trong cung ai cũng từng nghe nói đến, thái y kia tất nhiên cũng không tiếp tục hoài nghi, nhưng bảo y tìm giải dược y cũng không có cách nào tìm được, đành phải kê một ít thuốc thanh thần, thậm chí là thuốc giải rượu, khẩn trương đi sắc thuốc cho Tương Nhi công chúa uống.

Thuốc kia cũng không phải thuốc bốc đúng bệnh, Tương Nhi một đêm bị gây sức ép ra một thân mồ hôi ướt đẫm, mơ mơ màng màng ngủ nửa mê nửa tỉnh. Cũng may Tương Nhi còn chưa biết hương vị tình yêu là gì, mơ đến chuyện đấy cũng vô cùng xấu hổ, cho dù trong mộng cũng cắn chặt răng không dám mở miệng, nên mới không bị hai người Vĩnh Phúc phát hiện, nếu không mới sáng sớm sẽ càng không có mặt mũi gặp người ta.

Vĩnh Phúc, Vĩnh Thuần ở bên cạnh nhìn khuôn mặt nóng bỏng kia của nàng sợ xảy ra chuyện, ở bên cạnh không dám đi ngủ, Tương Nhi bị gây sức ép đến nửa đêm thì tác dụng của thuốc mới giảm xuống. Nàng mệt mỏi không chịu nổi tỉnh táo lại, vừa oán giận vừa cãi nhau với hai người Vĩnh Thuần. Nhìn thấy trời sắp sáng, ba người đều ra đầy mồ hôi liền đi tắm thay quần áo.

Ba tỷ muội sáng sớm tinh mơ đã đi tắm rửa, sau khi trang điểm sửa sang lại trang phục xong lại không buồn ngủ, liền đi tới bái kiến đại ca, đại tẩu. Bây giờ vừa nhìn thấy Dương Lăng ở chỗ này, ngoại trừ Vĩnh Thuần, cả Vĩnh Phúc và Tương Nhi đều như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, cả người khô nóng.

Vĩnh Phúc là chột dạ, Tương Nhi thì càng đừng nói, nam nhân mà tiểu cô nương từng quen biết cũng không đến mấy người, mà ấn tượng sâu sắc nhất cũng chỉ có nam nhân tuấn mỹ trước mặt này thôi, chân ngọc của nàng từng bị hắn chiếm tiện nghi, giấc mộng đêm qua, mơ thấy đều là thân ảnh của hắn, lúc này vừa nhìn thấy hắn đã cảm thấy chân tay luống cuống. Trong lồng lực trái tim đập điên cuồng như muốn xông ra khỏi lồng ngực.

Hai vị cô nương sợ gặp Dương Lăng như vậy, đâu còn dám đứng ở chỗ này, Vĩnh Phúc vội vàng lấy cớ, nói sáng sớm không khí trong lành, mang theo hai hoàng muội đi tản bộ trong vườn. Sau đó liền vội vàng chạy trốn, bộ dạng chột dạ khiếp đảm kia khiến Dương Lăng và Miêu Quỳ chẳng hiểu ra sao.

Dương Lăng và Miêu Quỳ cũng không đứng bao lâu, Chính Đức và Đường Nhất Tiên đã rời giường. Đôi vợ chồng này tối qua tìm quả tản trướng đến nửa đêm mới an tâm đi ngủ. Động phòng hoa chúc, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng. Một đêm này cá nước thân mật, cũng không còn bao nhiêu thời gian ngủ. Nhưng một người gặp được chuyện đại hỉ, sáng cũng sẽ dậy rất sớm.

Chính Đức ôm kiều thê, đang định cầm bút lên vẽ tranh, thưởng thức chút tư vị khuê phòng, cung nữ đang hầu hạ Hoàng quý phi trang điểm mặc quần áo thuận miệng nói Uy quốc công và Miêu công công chờ ở bên ngoài đã lâu, Đường Nhất Tiên nghe xong không khỏi ngượng ngùng, vội vàng đẩy Chính Đức ra, bảo y nhanh chóng đi gặp thần tử.

Chính Đức còn chưa thưởng thức đủ vô hạn phong tình của kiều thê lúc chậm chạp lười biếng ngủ trên giường, đã bị nàng đẩy đi gặp hai nam nhân không biết vui thú, thật sự là không vui. Nhưng mà phải giữ thể diện cho đại cữu, càng phải giữ thể diện cho ái thê, Chính Đức bất đắc dĩ, chỉ đành choàng lên thường bào, lường biếng ngồi trong thư phòng, mất hứng nói:

- Cho bọn hắn vào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio